Chương 4: Phileas Fogg khiến Passepartout kinh ngạc
Sau khi thắng hai mươi điểm bài whist và chào tạm biệt các bạn,
Phileas Fogg, đúng bảy giờ hai mươi lăm phút, rời khỏi câu lạc bộ Cải Cách.
Passepartout, đang chú tâm nghiên cứu vai trò của mình, vô cùng
bất ngờ khi thấy ông chủ đột ngột xuất hiện vào thời điểm bất thường; vì, nếu
đúng như luật, ngài sẽ không trở về Saville Row trước chính xác nửa đêm. Ngài
Fogg thẳng hướng về phòng ngủ, và gọi vọng ra, “Passepartout!”
Passepartout không đáp lại. Không thể là đang gọi anh, vì
không phải giờ này.
“Passepartout!” Ngài Fogg lặp lại, giọng vẫn đúng tông cũ.
Passepartout xuất hiện.
“Ta đã gọi anh hai lần,” Ông chủ của anh quan sát anh.
“Nhưng giờ không phải nửa đêm,” anh trả lời, mắt ngó xuống đồng
hồ.
“Ta biết; ta không trách anh. Chúng ta sẽ đi Dover và Calais
trong mười phút nữa.”
Sự bối rối xẹt qua gương mặt tròn của Passepartout; rõ ràng
là anh chưa kịp tiếp thu mệnh lệnh của ông chủ.
“Monsieur định rời
nhà?”
“Đúng vậy,” Phileas Fogg đáp. “Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế
giới.”
Passepartout trợn trừng mắt, mi gian nhíu lại, hai bàn tay sững
giữa không trung; trông anh như thể chuẩn bị xỉu đến nơi. May sao sự choáng
váng qua đi nhanh chóng, chỉ để lại cảm xúc kinh ngạc.
“Vòng quanh thế giới!” Anh lẩm bẩm.
“Trong tám mươi ngày,” ngài Fogg tiếp tục. “Nên chúng ta
không thể phí phạm một giây nào.”
“Nhưng còn rương hành lý?” Passepartout giật mình, cái đầu lắc
trái phải một cách vô thức.
“Không cần rương, một chiếc túi, hai chiếc áo sơ mi, ba cặp
tất cho ta cũng như anh là đủ. Chúng ta sẽ mua đồ thay trên đường. Chọn loại áo
không thấm nước, và đem cho ta một chiếc áo khoác du lịch, vài đôi giày tốt, vì
chúng ta sẽ đi bộ. Khẩn trương lên!”
Passepartout cố đáp lại, nhưng không được. Anh rời buồng ông
chủ, lao về buồng của mình, ngã vật lên chiếc ghế dựa và lầm bầm: “Vậy đấy! Và
ta thì đang muốn yên ổn!”
Anh cứng nhắc chuẩn bị khởi hành. Vòng quanh thế giới trong
tám mươi ngày! Ông chủ của anh là một gã ngốc hay sao? Không. Vậy đây hẳn là một
trò đùa? Họ chuẩn bị đến Dover; tốt! Đến Calais; vẫn tốt! Dù sao thì
Passepartout từng xa nước Pháp liền năm năm sẽ vui mừng được bước chân lên mảnh
đất cố hương một lần nữa. Có lẽ họ sẽ đến hẳn Paris, và được tận mắt thấy Paris
một lần nữa sẽ rất tuyệt. Nhưng chắc chắn một quý ông bước một bước cũng đếm
như Fogg sẽ dừng lại ở đó; không nghi ngờ gì…nhưng, lại nữa, không thể phủ nhận
rằng người đàn ông trường kỳ ở nhà này đang chuẩn bị đi xa!
Đúng tám giờ Passepartout đã chuẩn bị xong chiếc túi xách
khiêm tốn chứa những món cần thiết cho ông chủ và chính mình; anh cẩn thận đóng
cửa phòng và trình diện trước ngài Fogg trong tình trạng bối rối.
Ngài Fogg đã sẵn sàng. Ngài kẹp nách một bản sao chỉ dẫn của
công ty vận chuyển đường sắt lục địa Bradshaw, một cuốn hướng dẫn chung có lịch
trình các chuyến tàu thuỷ và tàu hoả. Ngài đón chiếc túi xách, mở nó ra, thả
vào trong một cuộn giấy bạc dày, rồi đưa lại cho Passepartout.
“Anh có quên cái gì không?” Ngài hỏi.
“Không ạ, monsieur”.
“Áo mưa và áo choàng du lịch của ta?”
“Chúng đều đã sẵn sàng”.
“Tốt! Giữ lấy chiếc túi cho cẩn thận; trong đó có hai mươi
ngàn bảng đấy.”
Passepartout suýt nữa đánh rơi chiếc túi, như thể hai mươi
ngàn bảng được làm bằng vàng nặng trĩu.
Vậy là hai chủ tớ bước xuống nhà, khoá cửa bằng hai lớp
khoá, rồi bắt xe độc mã ở cuối đường Saville Row và lao đến nhà ga Charing
Cross. Chiếc xe dừng ngay trước nhà ga lúc tám giờ hai mươi phút. Passepartout
nhảy xuống khỏi bin ngồi và chạy theo ông chủ của mình, người đang hướng thẳng
về phía phòng khách nhà ga sau khi trả tiền cho người đánh xe. Ở đó họ đụng phải
một người người đàn bà ăn xin khốn khổ, một tay ôm đứa con nhỏ, hai chân trần
dính đầy bùn đất, đầu đội tạm một chiếc mũ tả tơi dính vài chiếc lông nát tươm,
và đôi vai run rẩy dưới lớp áo choàng rách rưới trong khi chìa tay xin chút bố
thí. Ngài Fogg đưa cho người đàn bà ăn xin hai mươi xu ngài vừa thắng được ở trận
bài whist, nói “Đây, người đàn bà khốn khổ của tôi. Thật tốt vì tôi đã gặp bà;”
rồi lập tức rời đi.
Passepartout hơi rơm rớm; hành động của ông chủ đã chạm vào
trái tim anh.
Họ nhanh chóng mua hai vé hạng nhất đến Paris. Ngài Fogg rảo
bước ra sân ga. Năm người bạn của ngài ở câu lạc bộ Cải Cách đã đợi sẵn để chúc
ngài thượng lộ bình an.
“Vậy, các quý ông,” ngài nói “Như các bạn thấy, tôi lên đường
đây; và sau khi kiểm tra hộ chiếu của tôi khi tôi trở về, các bạn sẽ đánh giá
được là tôi có hoành thành chuyến đi hay không.”
“Ồ, điều đó là không cần thiết, ngài Fogg,” Ralph lịch thiệp
đáp. “Chúng tôi tin lời ngài nói; đó là lời hứa danh dự của một quý ông.”
“Ngài không quên thời gian ngài phải có mặt ở London đấy chứ?”
“Trong tám mươi ngày; vào thứ bảy ngày hai mươi mốt tháng mười
hai, năm 1872, lúc chín giờ kém mười lăm phút tối. Tạm biệt, các quý ông.”
Phileas Fogg và Passepartout tìm thấy chỗ của họ ở khoang hạng
nhất lúc chín giờ kém hai mươi; năm phút sau đó còi tàu réo động, và đoàn tàu bắt
đầu rời khỏi ga.
Đêm đen kịt, mưa lất phất. Phileas Fogg, ngồi nghiêm chỉnh ở
ghế của mình, không hé miệng nói một tiếng nào. Passepartout, chưa kịp thoát khỏi
cảm giác kinh ngạc, máy móc ôm cứng lấy chiếc túi xách chèn đầy tiền trong đó.
Lúc đoàn tàu chưa kịp ra khỏi Sydenham, Passepartout đột
nhiên bật khóc thảm thiết.
“Chuyện gì vậy?” Ngài Fogg hỏi.
“Chúa ơi! Vì hấp tấp…tôi…tôi đã quên….”
“Cái gì?”
“Đóng khí sưởi trong phòng tôi!”
“Vậy thì, chàng trai ạ,” Ngài Fogg lạnh lùng đáp, “nó sẽ
cháy bằng tiền lương của anh đấy.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét