Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

[Tám mươi ngày vòng quanh thế giới] Chương 20

Chương 20: Fix giáp mặt trực diện với Phileas Fogg

Fix tiếp cận Phileas Fogg và Aouda

Trong khi chuỗi sự kiện này xảy ra ở nhà á phiện, ngài Fogg, không hề ý thức được ngài đã lỡ chuyến tàu quan trọng, đang lặng lẽ hộ tống Aouda dạo quanh những tuyến phố kiểu Anh và mua sắm những vận dụng cần thiết cho hành trình dài trước mắt. Một quý ông nói chung, và một quý ông người Anh nói riêng, việc chu du khắp thế giới với độc một chiếc túi xách là hoàn toàn có thể chấp nhận được; nhưng một quý cô thì không đời nào cảm thấy thoải mái trong điều kiện kiểu đó. Ngài giúp đỡ nàng thiếu phụ bằng thái độ trầm ổn, và mỗi lần nàng lúng túng khiển trách ngài vì sự hào phóng quá tay, ngài đều không ngại trấn an nàng bằng sự kiên nhẫn:


“Đây là phần thú vị của chuyến đi—một phần trong kế hoạch của tôi.”


Khi các món đồ thiết yếu đã được sắm sửa họ, họ quay về khách sạn và dùng một bữa tối sang trọng trong nhà hàng thuộc khách sạn; kết thúc bữa tối, Aouda không quên bắt tay người bảo hộ nàng theo phong cách Anh trước khi xin phép trở về phòng nghỉ ngơi. Còn ngài Fogg thì đặt hết tâm trí của mình lên hai tờ thời báo The Times và tờ Illustrated London News cả tối hôm đó. Nếu ngài vẫn còn khả năng kinh ngạc về bất cứ điều gì, thì đó phải là về chuyện gia nhân của ngài không quay trở lại. Nhưng, biết trước rằng tàu thuỷ sẽ không khởi hành đến Yokohama trước sáng hôm sau nên ngài chẳng mấy bận tâm về chuyện đó. Khi Passepartout không trình diện khi ông chủ rung chuông gọi vào sáng hôm sau, ngài Fogg, không hề biểu lộ sự phật ý, cầm lấy chiếc túi xách, gọi Aouda, và kêu người thuê kiệu.


Lúc đó là tám giờ sáng; đúng chín rưỡi sáng lúc thuỷ triều lên cao nhất, chiếc Carnatic sẽ rời bến. Ngài Fogg và Aouda vào kiệu, một chiếc xe kéo hàng chở hành lý của họ đi theo sau, và nửa tiếng sau họ đã đặt chân vào cầu quay nơi tàu chờ khách. Ngài Fogg được báo rằng chiếc Carnatic đã khởi hành từ chiều hôm trước. Ngài đã hi vọng không chỉ có duy nhất một chiếc tàu dài ngày, mà cả những chiếc di chuyển nội địa nữa, nhưng không thành; nhưng không một dấu hiệu thất vọng nào xuất hiện trên gương mặt ngài, và ngài chỉ đơn thuần thuật qua cho Aouda, “Đó là một tai nạn, phu nhân; không gì hơn.”


Đúng thời gian đó, một người luôn chăm chú quan sát ngài tiếp cận ngài một cách niềm nở. Đó chính là Fix đang cúi đầu chào và gợi chuyện: “Ngài phải chăng, giống như tôi, thưa ngài, một hành khách của chiếc Rangoon đã cập bến ngày hôm qua?”


“Chính vậy, thưa ngài,” Ngài Fogg lạnh lùng đáp. “Nhưng tôi không được hân hạnh…”


“Hãy bỏ quá cho tôi; tôi cứ nghĩ tôi sẽ tìm thấy gia nhân của ngài ở đây.”


“Ngài biết anh ấy ở đâu chăng, thưa ngài?” Aouda lo âu hỏi.


“Sao cơ!” Fix trả lời, giả vờ ngạc nhiên. “Anh ấy không cùng với hai vị?”


“Không,” Aouda nói. “Chúng tôi không thấy bóng dáng anh ấy từ ngày hôm qua. Chẳng lẽ anh ấy đã lên tàu mà không có chúng tôi?”


“Không có cô sao, thưa quý cô?” tay thám tử trả lời. “Xin thứ lỗi, nhưng hai vị định bắt tàu Carnatic sao?”


“Đúng vậy, thưa ngài.”


“Tôi cũng thế, thưa cô, và tôi rất lấy làm thất vọng. Chiếc Carnatic đã được sửa sang xong và rời Hồng Kông mười hai tiếng trước so với nhật trình mà chẳng thông báo nổi một tiếng; và chúng ta phải đợi những một tuần mới có chuyến tiếp.”


Khi mở miệng nói “một tuần”, Fix thấy trái tim mình đang reo vui. Fogg bị giữ chân lại Hồng Kông những một tuần! Sẽ có thời gian để lệnh bắt đuổi đến nơi, và vận may cuối cùng cũng ủng hộ công lý. Và người ta dễ dàng tưởng tượng được nỗi khủng hoảng của anh ta khi nghe ngài Fogg nói bằng giọng bình tĩnh, “Như tôi thấy, trên cảng Hồng Kông vẫn còn nhiều thuyền bè ngoài chiếc Carnatic.”


Và, ngài đề nghị dìu Aouda, bước đi hướng thẳng đến các bến đỗ tàu để tìm những con tàu sắp rời bến. Fix choáng váng theo đuôi; anh ta đang cảm nhận thấy một mối đe doạ vô hình. Vị thần may mắn hình như đang chuẩn bị bỏ rơi người ngài đã phục vụ thật đắc lực cho đến bấy giờ. Ba giờ liền Phileas Fogg cương quyết đảo qua đảo lại giữa các bến đỗ tàu, thậm chí còn sẵn sàng đặt thưởng cao nếu cần thiết, để thuê một con tàu đưa ngài đến Yokohama; nhưng ngài chỉ tìm thấy những chiếc tàu hoặc đã đang dỡ hàng hoặc chưa dỡ hàng, và vì vậy không thể ra khơi. Fix bắt đầu nuôi hi vọng.


Nhưng ngài Fogg, còn khuya mới nhụt chí, vẫn tiếp tục tìm kiếm, và không hề có ý dừng kể cả khi phải sang bến cảng Macao. Một thuỷ thủ bỗng nhiên tiếp cận ngài ở cảng ngoài.


“Có phải quý ngài đang tìm một chiếc thuyền?”


“Thuyền của ngài có sẵn sàng ra khơi?”


“Đúng vậy, thưa quý ngài; một chiếc tàu hoa tiêu…số hiệu bốn mươi ba—chiếc tốt nhất trong cảng này.”


“Nó chạy nhanh chứ?”


“Khoảng tám đến chín hải lý một giờ. Ngài sẽ nhìn qua nó chứ?”


“Được.”


“Quý ngài sẽ hài lòng về nó. Ngài muốn dùng nó để du ngoạn chăng?”


“Không; một hành trình.”


“Một cuộc hành trình?”


“Đúng, ngài đồng ý đưa tôi đến Yokohama chứ?”


Ngay khi nghe được điểm đến, anh thuỷ thủ trợn tròn mắt và nói, “Quý ngài đây đang đùa hay sao?”


“Không. Tôi đã lỡ chiếc Carnatic, và tôi phải có mặt ở Yokohama muộn nhất là ngày mười bốn, để lên tàu đến San Francisco.”


“Tôi rất tiếc,” viên thuỷ thủ nói; “nhưng điều đó là bất khả thi.”


“Tôi đề nghị trả ngài một trăm bảng một ngày, và một món thưởng hai trăm bảng nếu đến Yokohama đúng giờ.”


“Ngài đây rất có tài lực?”


“Ngài có thể nói vậy.”


Viên hoa tiêu lùi xa một chút và nhìn chằm chằm ra đại dương mênh mông, quẫn bách giằng co trước món tiền khổng lồ và nỗi sợ phải mạo hiểm ở một nơi xa lắc. Fix thì đang hồi hộp tưởng chết được.


Ngài Fogg quay lại hỏi Aouda, “Phu nhân sẽ không sợ chứ, thưa phu nhân?”


“Với ngài thì không bao giờ, ngài Fogg ạ.” Nàng trả lời.


Viên hoa tiêu trở lại, tay vần vò chiếc mũ.


“Vậy, ngài hoa tiêu?” Ngài Fogg nói.


“Thưa quý ngài,” ông trả lời, “Tôi không thể mạo hiểm mạng sống của tôi và người của tôi trong một chuyến vượt biển dài như vậy vào thời điểm này, trên một chiếc tàu trọng tải chỉ khoảng hai mươi tấn. Hơn nữa, chúng ta sẽ không thể đến Yokohama kịp lúc, vì nó cách Hồng Kông những một ngàn sáu trăm sáu mươi hải lý.”


“Chỉ một ngàn sáu trăm thôi.” Ngài Fogg sửa lại.


“Cũng vậy cả.”


Fix thở ra nhẹ nhõm hơn.


“Nhưng,” ông hoa tiêu tiếp tục, “có thể dàn xếp cách khác.”


Fix gần như nín thở.


“Cách nào?” ngài Fogg hỏi.


“Đến Nagasaki, cực Nam của Nhật Bản, hoặc chỉ tới Thượng Hải, chỉ cách khoảng tám trăm hải lí. Chúng ta không phải ra xa khỏi biển Trung Quốc để đến được Thượng Hải – một lợi thế rất lớn; các chuyến hải lưu cũng đang chảy về hướng Bắc nữa chứ; chúng sẽ giúp chúng ta nhiều lắm.”


“Ngài hoa tiêu à,” ngài Fogg nói, “Tôi phải bắt chiếc tàu American ở Yokohama, chứ không phải ở Thượng Hải hay Nagasaki.”


“Sao lại không?” Viên hoa tiêu đáp lại. “Chiếc tàu khách San Francisco không đi từ Yokohama. Nó ghé vào hai bến Yokohama và Nagasaki, nhưng cảng xuất phát của nó là ở Thượng Hải.”


“Ngài chắc điều đó chứ?”


“Hoàn toàn chắc chắn, thưa ngài.”


“Và khi nào tàu khách rời Thượng Hải?”


“Bảy giờ tối ngày mười một. Vậy nên chúng ta có bốn ngày trước mặt, tức là chin mươi sáu tiếng. Với khoảng thời gian đó, nếu may mắn phù trợ và gió thổi theo hướng tây nam, và biển lặng nữa, chúng ta sẽ đến được Thượng Hải.”


“Và ngài có thể đi…”


“Trong một tiếng nữa; ngay khi chất đủ nguyên liệu và căng xong buồm.”


“Vậy là thoả thuận. Ngài là chủ con tàu?”


“Vâng; John Bunsby, chủ tàu Tankadere.”


“Ngài cần tiền đặt cọc chứ?”


“Nếu điều đó không khiến quý ngài phiền lòng…”


“Đây là hai trăm bảng cọc, thưa ngài.” Phileas Fogg lập tức nói, rồi quay lại với Fix, “ngài có muốn nhân cơ hội này…”


“Cảm ơn, thưa ngài; tôi đâng định xin ngài ân huệ này.”


“Tốt lắm. Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ lên tàu.”


“Nhưng còn Passepartout tội nghiệp?” Aouda thấp thỏm. Nàng vô cùng lo lắng trước sự mất tích của anh chàng gia nhân.


“Tôi sẽ làm hết mức có thể để tìm ra cậu ta.” Phileas Fogg đáp.


Trong khi Fix đến chỗ tàu hoa tiêu trong trạng huống choáng váng hồi hộp, thì ngài Fogg và Aouda quay đầu đến đồn cảnh sát Hồng Kông. Phileas Fogg cung cấp bản mô tả nhân dạng của Passepartout, để lại một khoản tiền dành cho cuộc tìm kiếm. Ngài cũng làm đúng những thủ tục như vậy ở đại sứ quán Pháp, rồi lệnh cho kiệu tạt qua khách sạn lấy hành lí mà vừa rồi đã được đem trở lại, rồi quay ra bến tàu,


Bấy giờ là ba giờ chiều; và tàu hoa tiêu số 43, với đoàn thuỷ thủ chờ sẵn trên mạn thuyền, đã chất đủ nguyên liệu dự trữ, và hoàn toàn sẵn sàng khởi hành.


Chiếc Tankadere là một chiếc thuyền vuông vức nặng khoảng hai mươi tấn, và được chăm chút như thể nó là một chiếc thuyền đua. Lớp vỏ thuyền bằng đồng sáng choang, lan can thép sạch bóng và boong thuyền trắng như ngà voi chứng tỏ John Bunsby cực kì tự hào về nó. Đó là một chiếc brigantine với hai cột buồm lớn, một cột buồm ở mũi tàu chăng buồm vuông, hai cột ở đuôi thuyền ngả về phía sau và có một cột buồm chánh. Con thuyền được trang bị cả buồm đi bão, cần cẩu đứng, có thể chạy ngược gió, có khả năng tăng tốc trong thời gian ngắn – điều đã được chứng minh rõ ràng qua vài giải thưởng trong những cuộc đua thuyền hoa tiêu. Đoàn thuỷ thủ được chính thuyền trưởng John Bunsby lựa chọn kĩ càng, gồm bốn người thạo việc trên biển Trung Quốc. Bản thân John Bunsby – một người đàn ông trạc tầm bốn mươi lăm tuổi, tráng kiện, cháy nắng, đôi mắt lấp lánh lí tưởng như mặt biển phản chiếu ánh sáng mặt trời, vô cùng nhiệt huyết và tự tin, và là mẫu người có thể khơi dậy sự tự tin và niềm cảm hứng trong ngay cả những người nhút nhát nhất.


Phileas Fogg và Aouda xuống thuyền và thấy Fix đã chờ sẵn trên đó. Dưới boong thuyền là một cabin vuông, bốn bức tường có các đoạn lồi ra tạo hình những chiếc cột; một chiếc đi-văng nhỏ dựa vào tường; giữa cabin đặt một chiếc bàn nhỏ đỡ một chiếc đèn vàng. Sự tiện nghi có phần hạn chế, nhưng rất gọn gàng.


“Tôi rất lấy làm tiếc khi không thể đề nghị ngài những tiện nghi tốt hơn.” Ngài Fogg nói với Fix – gật đầu và không nói một lời.


Tay thám tử có một cảm giác gần như là nhục nhã khi tranh thủ lòng tốt của ngài Fogg.


“Phải nói là", anh ta nghĩ, “nếu ông ta có là một tên vô lại, thì cũng là một tên vô lại lịch thiệp!”


Buồm và cờ Anh được treo lên đỉnh cột buồm lúc ba giờ mười phút. Ngài Fogg và Aouda – đang yên vị trên boong tàu – liếc nhanh lần cuối về phía cầu cảng hi vọng bắt gặp bóng dáng của Passepartout. Fix thực ra cũng cảm thấy có chút sợ run khi nghĩ đến việc Passepartout sẽ chạy kịp đến đó; anh ta đã đối xử khá tồi tệ với anh chàng gia nhân kém may mắn, và nếu Passepartout đến thật thì không thể tìm ra nổi một lời giải thích thoả đáng nữa. Nhưng anh chàng người Pháp không xuất hiện, và, không nghi ngờ gì, vẫn đang mệt lả dưới cơn ảnh hưởng nặng nề của á phiện.


John Bunsby, chủ thuyền, lên tiếng ra lệnh xuất phát, và chiếc Tankadere đón những đợt gió mới, cưỡi sóng ra khơi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét