Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

[80 ngày vòng quanh thế giới] Chương 30

Chương 30: Phileas Fogg làm điều phải làm


Ba hành khách bao gồm Passepartout đã biến mất. Họ đã bị sát hại trong cuộc đấu tự vệ? Hay họ đã bị lũ Sioux bắt làm con tin? Không loại trừ giả thiết nào cả.


Có rất nhiều người bị thương, nhưng không có người chết. Đại tá Proctor là một trong số những người bị thương nặng nhất; ông ta đã chiến đấu anh dũng, và ăn một viên đạn vào vùng bẹn. Ông ta được khiêng vào sân ga cùng với những hành khách bị thương khác để nhận chăm sóc y tế khẩn cấp.


Aouda không hề hấn gì; và Phileas Fogg, quý ông can trường nhất cuộc đấu, lại không hề bị xây xước chút nào. Fix chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay. Nhưng Passepartout vẫn mất tích. Những giọt lệ lo lắng thương cảm chảy dài xuống đôi gò má của nàng Aouda.


Tất cả hành khách đều đã xuống tàu. Các bánh xe tàu hoả nhuộm một màu máu đỏ rực. Các mảnh thịt người nát bươm dính vào các bánh tàu và xích tàu. Bình nguyên trắng xoá trong tầm mắt nổi lên những vệt đỏ nhức nhối. Tay Sioux cuối cùng biến mất ở phía nam, dọc theo bờ sông Republican.


Ngài Fogg, hai tay khoanh trước ngực, hoàn toàn bất động. Ngài phải ra một quyết định hệ trọng. Cạnh ngài, Aouda tĩnh lặng chăm chú nhìn ngài, và ngài hiểu ánh nhìn đó. Nếu gia nhân của ngài bị bắt làm tù nhân, ngài có tên bất chấp mọi thứ để cứu anh ta khỏi tay những thổ dân da đỏ? “Tôi sẽ tìm anh ta, dù sống hay đã chết.” Ngài bình tĩnh nói với Aouda.


“Ôi, ngài…ngài Fogg!” Nàng khóc, nắm lấy hai tay ngài Fogg và dìm chúng trong dòng nước mắt cảm động.


“Sống,” ngài Fogg thêm, “nếu chúng ta không lỡ phút nào.”


Phileas Fogg không thể tránh việc hi sinh khi quyết định điều đó – ngài vừa tuyên bố sự phá sản của bản thân ngài. Chậm một ngày sẽ khiến ngài trễ tàu khách ở New York, và ngài chắc chắn sẽ thua cược. Nhưng khi ngài nghĩ, “Đó là bổn phận của ta,”, ngài không hề chần chừ.


Sĩ quan chỉ huy của đồn Kearney cũng đang có mặt ở đó. Cả trăm đầu lính tráng của ông đang trong thế phòng ngự phòng khi đám Sioux quay lại tấn công nhà ga.


“Thưa ngài,” ngài Fogg nói với viên chỉ huy, “ba hành khách đã mất tích.”


“Tử vong?” Viên chỉ huy hỏi.


“Tử vong hoặc bị cầm tù; đây là điều cần làm rõ. Ngài có ý định truy đuổi bọn Sioux?”


“Chuyện đó trầm trọng đấy, thưa ngài,” Viên chỉ huy đáp lại. “Lũ da đỏ này có thể đã rút tới tận bên kia sông Arkansas, và tôi không thể bỏ đồn trống được.”


“Đây là vấn đề về ba mạng sống, thưa ngài.” Phileas Fogg nói.


“Cố nhiên; nhưng tôi có nên liều lĩnh năm mươi mạng để cứu ba mạng không?”


“Tôi không chắc ngài làm được chuyện đó không, thưa ngài. Nhưng ngài nên làm thế.”


“Không một ai ở đây,” ông ta vặn lại, “có quyền dạy tôi về bổn phận của tôi hết.”


“Được lắm,” ngài Fogg lạnh lùng nói. “Tôi sẽ đi một mình.”


“Ngài ư, thưa ngài!” Fix vụt ra trước mặt ngài Fogg và thốt lên; “Ngài đơn thân độc mã truy đuổi lũ da đỏ đó ư?”


“Vậy ngài cho rằng tôi nên bỏ rơi anh bạn trung thực tội nghiệp đã hi sinh để cứu sống tất cả chúng ta hay sao? Tôi sẽ đi.”


“Không đâu, thưa ngài, ngài sẽ không đi một mình.” Viên chỉ huy cảm kích thốt lên. “Không! Ngài là một người đàn ông dũng cảm. Ba mươi người tình nguyện.” Ông ta quay lại lính tráng của mình và ra lệnh.


Toàn thể đại đội nhất tề bước tới. Viên chỉ huy chỉ phải chỉ định. Ông ta chọn ra ba mươi người, và đặt một trung sĩ già chỉ huy.


“Cảm ơn ngài, đại uý.” Ngài Fogg nói.


“Ngài cho phép tôi đi cùng ngài chứ?” Fix hỏi.


“Làm như ngài muốn, thưa ngài. Nhưng nếu ngài muốn ban cho tôi một ân huệ, hãy lưu lại cạnh Aouda. Trong trường hợp tôi gặp chuyện…”


Viên thám tử tái xám mặt mũi. Phải tách khỏi người đàn ông mà anh ta đã kiên trì bám theo từng bước một! Để hắn ta mạo hiểm giữa sa mạc! Fix nhìn ngài Fogg chằm chằm, và, bất chấp sự nghi ngờ đang quần lộn trong thâm tâm, anh ta hạ mắt trước ánh nhìn bình tĩnh và chính trực đó.


“Tôi sẽ ở lại.” Anh ta nói.


Mấy phút sau, ngài Fogg siết chặt lấy tay nàng thiếu phụ trẻ, và sau khi phó thác chiếc túi xách quý giá, ngài lên đường cùng với viên trung uý và toán lính. Nhưng trước khi đi, ngài đã nói với những người lính: “Các bạn của tôi, tôi sẽ chia năm ngàn đô la cho các bạn nếu chúng ta cứu được tù binh.”


Lúc đó mới chỉ quá trưa một chút.


Aouda rút về phòng nghỉ và yên lặng chờ đợi một mình. Nàng liên tục tưởng đến quý ông cao thượng, hào phóng, thẳng thắn và dũng cảm một cách thầm lặng kia. Ngài đã hi sinh toàn bộ gia sản, thậm chí cả tính mạng mà không chút do dự để thực hiện bổn phận của một người đàn ông.


Fix không nghĩ như vậy, và rất chật vật mới kiềm chế không bộc lộ sự lo lắng của mình. Anh ta đi đi lại lại trên sân ga, nhưng rồi nhanh chóng trở về bộ dạng điềm tĩnh. Giờ anh ta chỉ thấy hối hận khi đã ngu ngốc để Fogg đi một mình. Khỉ gió! Tay đểu cáng này, kẻ anh ta đã bám đuôi vòng quanh thế giới, vừa được thoát khỏi anh bởi chính sự đồng thuận của anh! Viên thám tử bắt đầu tự kết tội mình, và, như thể anh ta chính là giám đốc sở cảnh sát, anh tự giáo huấn mình một bài ra trò vì sự ngây thơ của mình.


“Ta đúng là một tên ngu!” anh ta nghĩ, “và hắn ta sẽ thấy điều đó. Hắn ta đã đi và sẽ không đời nào quay lại! Nhưng lí nào mà ta, Fix, đã nắm chắc trong tay lệnh bắt tên đểu cáng này, lại có thể bị hắn làm mê muội đến như thế? Ta đúng là một con lừa!”


Trong khi viên thám tử lí luận, thời gian trôi qua hết sức chậm chạp. Anh ta chẳng biết phải làm cái gì. Thỉnh thoảng anh ta thấy muốn kể mọi thứ với Aouda khủng khiếp; nhưng anh lại kìm lại vì không dám chắc nàng thiếu phụ trẻ sẽ tiếp nhận lời bộc bạch của anh ta như thế nào. Anh ta nên chọn cách nào đây? Fix nghĩ đến việc truy đuổi theo Fogg qua bình nguyên trắng; có vẻ việc bắt kịp ông ta cũng khá khả thi. Tuyết lại rất dễ lưu dấu chân nữa chứ! Nhưng lớp tuyết mới sẽ dễ dàng xoá mờ dấu vết thôi.


Fix trở nên chán nản. Anh ta cảm thấy một nỗi khao khát mãnh liệt muốn từ bỏ cuộc chơi. Nếu thế anh ta chỉ cần rời ga Fort Kearney và trở về quê nhà trong bình thản.


Đến thẳng hai giờ chiều khi tuyết rơi rất nặng hạt, những hồi còi dài to dần vang lên từ hướng đông. Một cái bóng lớn sau ánh sáng mạnh mẽ dần dần tiếp cận ga, dừng sững lại trong sương mù. Không ai chờ đợi có tàu đến từ hướng đông, và lúc đó đoàn tàu tiếp cứu được yêu cầu bằng điện báo cũng chưa thể đến kịp được; đoàn tàu từ Omaha đến San Francisco đáng lẽ phải mai mới đến. Bí ẩn nhanh chóng được làm rõ.


Chiếc đầu máy xe lửa đang từ từ tiếp cận ga với hồi còi chát chúa chính là chiếc đầu máy bị tách khỏi đoàn tàu mới bị tấn công; nó tiếp tục lao trên đường ray với tốc độ khủng khiếp, đem theo cả anh thợ máy lẫn cả người đốt lò đang bất tỉnh. Sau khi chạy được vài dặm thì lửa giảm dần do nhiên liệu đã sắp cạn, và đầu máy hơi nước bị hãm lại; một tiếng sau đó nó dừng lại ở điểm cách ga Fort Kearney tầm hai mươi dặm. Cả viên thợ máy lẫn ông đốt lò đều chưa chết, và mất thêm một ít thời gian để tỉnh lại, họ thấy mình nằm trong đầu máy dừng giữa khoảng đồng không mông quạnh, các toa hành khách đã biến mất. Viên thợ máy lập tức hiểu ra vấn đề. Anh ta không thể tưởng tượng nổi bằng cách nào đầu máy xe lửa tách khỏi đoàn tàu được; nhưng anh ta dám chắc rằng đoàn tàu bị bỏ lại đằng sau đang trong tình cảnh nguy hiểm.


Anh ta không chần chừ làm điều phải làm. Tiếp tục đến Omaha là một lựa chọn thận trọng và tỉnh táo; quay lại với đoàn tàu là rất nguy hiểm vì có thể lũ cướp da đỏ vẫn còn đang đóng cứ. Ấy thế mà anh ta bắt đầu thổi lại ngọn lửa trong lò đốt; áp suất được hồi phục, đầu máy xe lửa chạy ngược lại về Đồn Kearney. Hồi còi trong sương mù chính là của nó.


Hành khách hết sức vui mừng khi thấy đầu máy xe lửa trở về với đoàn tàu. Giờ họ đã có thể tiếp tục chuyến đi bị quấy phá giữa chừng.


Aouda, khi thấy đầu máy xe lửa tấp đến, liền vội vã lao ra khỏi ga và hỏi người lái tàu, “ngài định cho tàu lên đường bây giờ đấy ư?”


“Ngay lập tức, thưa quý bà.”


“Nhưng những tù binh, những hành khách bất hạnh của chúng ta….”


“Tôi không thể để công vụ đứt đoạn được,” người lái tàu đáp lời. “Chúng ta đã trễ tới ba tiếng rồi.”


“ Chuyến tàu tiếp theo qua đây để đến San Francisco là bao giờ?”


“Tối mai, thưa bà.”


“Tối mai! Nhưng thế thì muộn quá! Chúng ta phải đợi…”


“Không thể nào đâu,” người lái tàu lắc đầu. “Nếu bà muốn đi, xin hãy lên tàu.”


“Tôi không thể đi lúc này.” Aouda nói.


Fix nghe thấy cuộc đối thoại này. Chỉ mấy phút trước thôi, khi không thấy bất cứ dấu hiệu tiếp tục nào của chuyến đi, anh ta đã quyết tâm sẽ rời Fort Kearney; nhưng giờ đây khi đoàn tàu đã lù lù ngay trước mặt, chuẩn bị khởi hành, và tất cả những gì anh phải làm là tìm lại chỗ trong khoang của mình, thì một thế lực không cưỡng lại được ngăn anh ta lại. Nền sân ga thiêu đốt chân anh ta, mà anh ta không nhấc chân lên nổi. Mâu thuẫn trong đầu Fix lại tiếp tục; cơn giận dữ vì thất bại ào đến khiến anh ta nghẹn thở. Anh ta muốn đấu tranh tới cùng.


Trong khi đó hành khách và một vài người bị thương, trong đó có cả đại tá Proctor bị thương khá nặng, đã tìm được chỗ trên tàu. Tiếng ầm ù của lò đốt rung chuyển trên đầu, hơi nước xả ra ào ào từ ống van. Anh thợ máy kéo còi, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh và nhanh chóng biến khỏi tầm nhìn như hoà tan vào làn khói trắng và những xoáy tuyết dày đặc.


Viên thám tử đã ở lại.


Thêm vài giờ nữa trôi qua. Thời tiết ảm đạm và lạnh giá. Fix ngồi vô cảm trên băng ghế dài trong sân ga khiến người ta tưởng anh đã ngủ quên. Aouda bất chấp bão tuyết dữ dội vẫn liên tục ra cửa đợi, rồi lại đi đi lại lại trên nền sân ga, hoặc ló mình đứng dưới bão tuyết như thể muốn bắt được tín hiệu nhỏ nhoi gì đó lọt trong sương tuyết đang che mờ đường chân trời phía xa, hoặc chỉ để nghe thấy một tiếng chào mừng. Nhưng nàng chẳng nghe cũng chẳng thấy gì cả. Rồi nàng trở lại sau khi đã lạnh run người, và vài phút sau tiếp tục lặp lại những hành động đó, nhưng mỗi lần lại càng nôn nóng hơn.


Tối đến mà nhóm người vẫn chưa trở lại. Họ có thể ở đâu được chứ? Họ đã tìm ra băng đảng da đỏ chưa, và họ có đang tranh đấu với bọn chúng không, hay họ vẫn đang lang thang vô vọng giữa cơn bão tuyết mù mịt? Viên chỉ huy đồn binh bồn chồn không yên, dù ông ta đã cố che giấu nỗi lo sợ. Khi đên đến, tuyết rơi đỡ nặng hơn, nhưng cái lạnh lại trở nên cắt da cắt thịt. Sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm không gian. Không một con chim hay một con ruồi nào buồn khuấy động không khí.


Nguyên cả đêm Aouda, hết sức u sầu với trái tim bị nỗi thống khổ bóp nghẹt, lang thang trên rìa bình nguyên trắng xoá. Trí tưởng tượng không yên khiến nàng nghĩ đến bao mối đe doạ thảm khốc. Nỗi đau đớn nàng nếm trải suốt những canh giờ dài đằng đẵng không thể diễn tả nổi bằng lời.


Fix vẫn ngồi bất động đúng vị trí cũ nhưng không hề ngủ quên. Có một lần một người đàn ông tiếp cận bắt chuyện với anh ta, nhưng anh ta hầu như không bật ra tiếng nào mà chỉ lắc đầu.


Rồi đêm cũng qua. Bình minh đến, nửa vầng ánh dương lờ mờ in bóng ở chân trời mù sương; dù vậy vẫn không thể nhìn thấy bất cứ vật gì xa hơn hai dặm. Phileas Fogg và đoàn người đã đi về hướng nam; và toàn bộ tầm nhìn hướng nam vẫn trống lặng. Đồng hồ điểm bảy giờ.


Viên chỉ huy, vốn đã rất cảnh giác nôn nóng, không biết nên làm thế nào cho hợp lý.


Ông ta có tên gửi thêm một nhóm truy tìm giải cứu nhóm đầu tiên không? Ông ta có nên hi sinh thêm lính để cứu những người đã hi sinh trong điều kiện cơ hội vốn ít ỏi? Tuy nhiên sự ngần ngừ của ông ta cũng không kéo dài lâu. Ông ta gọi một trong những viên trung uý dưới trướng mình, và ngay khi vừa chuẩn bị ra lệnh trinh sát, thì những tiếng súng vang lên. Đó là dấu hiệu chăng? Lính tráng lao ra khỏi đồn, và chạy được nửa cây thì họ gặp nhóm người trở lại, không mấy tơi tả.


Ngài Fogg đi đầu đoàn người, ngay đằng sau là Passepartout và hai hành hách khác được giải cứu từ tay băng đảng Sioux.


Họ đã gặp và chiến đấu với đám thổ dân da đỏ cách đồn Kearney khoảng mười cây số. Vừa trước khi phân đội đến thôi, Passepartout và hai người cùng cảnh ngộ kia đang bắt đầu chống lại lũ lính canh giữ họ - ba trong số lính canh đã bị hạ dưới nắm đấm của anh chàng người Pháp khi chủ nhân của anh và toán lính lao đến giải vây.



Họ được chào đón trong niềm vui mừng. Phileas Fogg trao đủ số thưởng đã hứa cho lính tráng, trong khi Passeparttout tự thì thầm, “phải thừa nhận mình khiến ông chủ tốn không ít khoản khổng lồ!”


Fix nhìn ngài Fogg mà không nói một tiếng nào. Thật khó để phân tích các ý nghĩ đang đánh nhau loạn xạ trong đầu anh ta lúc này. Còn như Aouda, nàng ôm siết lấy cánh tay của người bảo hộ nàng. Nàng quá cảm động không nói nên lời.


Trong khi đó Passepartout đang kiếm tàu trong ga; anh chàng đã tưởng rằng anh sẽ thấy nó ở đây, chuẩn bị khởi hành đến Omaha, và hi vọng giật lại được lượng thời gian đã mất.


“Đoàn tàu! Đoàn tàu!” Anh nấc lên.


“Đi rồi.” Fix nói.


“Và khi nào chuyến tiếp qua đây?” Phileas Fogg hỏi.


“Phải tới tối.”


“À!” Quý ông tỉnh bơ đó chỉ đáp có vậy.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét