Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

[80 ngày vòng quanh thế giới] Chương 32

Chương 32: Vận rủi khuấy loạn mọi sự


Việc chiếc tàu khách China đã rời đi dường như đã đem theo cả hi vọng cuối cùng của Phileas Fogg. Không còn một chiếc tàu khách nào phù hợp với dự định của ngài nữa. Chiếc Pereire thuộc công ty Vận Tải xuyên Đại Tây Dương của Pháp – một chiếc tàu khách tuyệt vời với tốc độ tương đương bất cứ tàu khách hiện đại nào, lại còn hết sức tiện nghi – chỉ lên đường vào ngày 14; chiếc tàu Hamburg không đén thẳng Liverpool hay London, mà tới Havre; và chuyến nối tiếp từ Havre đến Southampton chẳng giúp ích gì cho những nỗ lực cuối cùng của Phileas Fogg. Chiếc tàu khách Inman khởi hành ngay hôm sau, nhưng vẫn không kịp vượt Đại tây Dương để cứu vãn cuộc cá cược.


Ngài Fogg biết được những điều này nhờ quyển tư vấn lịch trình hàng hải Bradshaw của ngài.


Passepartout lúc biết họ đã trễ tàu tới bốn lăm phút đã sụp đổ hoàn toàn. Đó chính là lỗi của anh, bởi lẽ, thay vì giúp đỡ ông chủ, anh chỉ tạo thêm chướng ngại vào hành trình của ngài! Và khi anh chàng nhớ lại mọi tai nạn trên đường, khi tính toán tổng chi phí tiêu tốn chỉ vì anh, khi anh nghĩ đến những khoản tiền khổng lồ chỉ tăng thêm gánh nặng cho chuyến đi vô ích này, sẽ hoàn toàn huỷ hoại ngài Fogg, anh tự buộc tội và xỉ vả mình một cách tuyệt vọng. Ấy thế mà ngài Fogg không trách cứ anh một tiếng nào; và khi rời bến tàu Cunard, ngài chỉ nói: “Mai hẵng tính. Đi thôi.”


Nhóm người qua Hudson trên chiếc phà Jersey City, và lên xe ngựa đến khách sạn Thánh Nicolas ở Broadway. Phòng được dọn dẹp. Đêm trôi qua nhanh chóng với Phileas Fogg – chỉ duy nhất ngài ngủ sâu, còn với nàng Aouda và những người cứ trằn trọc khác thì đêm ấy dài như vô tận.


Ngày hôm sau là ngày 12 tháng 12. Từ bảy giờ sáng ngày 12 đến chín giờ kém mười lăm tối ngày 21 là 9 ngày, 12 giờ và 45 phút. Nếu Phileas Fogg đã lên được tàu khách China, một trong những tàu khách nhanh nhất trên Đại Tây Dương, ngài sẽ đến được Liverpool, rồi đến London trong khoảng thời gian dự kiến.


Ngài Fogg rời khách sạn một mình sau khi lệnh cho Passepartout đợi ở khách sạn, và báo với Aouda luôn phải trong tình trạng sẵn sàng. Ngài tới bờ sông Hudson và quan sát những chiếc tàu cột bên bến hoặc neo ở cạn trên sông, xem xét kĩ những chiếc sắp lên đường. Vài chiếc treo biển hiệu khởi hành, và đang chuẩn bị ra khơi lúc thuỷ triều lên; chiếc cảng to lớn và xuất sắc này không ngày nào có dưới một trăm động cơ toả đi bốn phương tám hướng địa cầu. Nhưng đa phần chúng đều là thuyền buồm – hiển nhiên chẳng giúp ích gì được cho Phileas Fogg.
Ngay phút tưởng như ngài đang đứng bên vực từ bỏ tất cả, thì một chiếc tàu buôn có chân vịt thân dài neo trước giàn giáo lọt vào tầm mắt; động cơ của chiếc tàu đang nhả từng đợt khói xám qua ống khói bằng thép, cho thấy nó đang chuẩn bị ra khơi.


Phileas Fogg thuê một chiếc xuồng nhỏ để tiếp cận chiếc tàu, và chẳng mấy chốc đã có mặt cạnh thang tàu Henrietta – thân tàu bọc sắt, phần trên đều bằng gỗ. Ngài lên boong tàu và yêu cầu được tiếp kiến thuyền trưởng. Ông ta xuất hiện ngay lập tức. Đó là một người đàn ông trạc ngũ tuần có khí thái như một con sói biển, đôi mắt to, làn da ngả sang màu đồng ghỉ, tóc đỏ rực, cần cổ gân guốc và giọng nói gầm gừ.


“Ngài thuyền trưởng?” Ngài Fogg hỏi.


“Tôi chính là thuyền trưởng.”


“Tôi là Phileas Fogg, đến từ London.”


“Và tôi là Andrew Speedy, từ Cardiff.”


“Ngài đang định ra khơi?”


“Trong một tiếng nữa.”


“Và ngài nhằm đến….”


“Bordeaux.”


“Hàng hoá của ngài là?”


“Chẳng có hàng hoá gì cả. Chúng tôi chở sỏi trong bụng tàu.”


“Ngài có hành khách nào không?”


“Không có hành khách. Không bao giờ nhận hành khách. Quá phiền toái.”


“Tàu của ngài chạy khoẻ chứ?”


“Khoảng mười một đến mười hai hải lý một giờ. Ai cũng biết tiếng chiếc Henrietta này.”


“Ngài sẽ đưa tôi và ba người khác đến Liverpool được chứ?”


“Tới Liverpool? Sao không tới Trung Quốc luôn đi?”


“Tôi nói là Liverpool.”


“Không!”


“Không?”


“Không. Tôi nhắm đến Bordeaux, và chỉ đến Bordaeux.”


“Tiền giải quyết được việc này chứ?”


“Đời nào.”


Viên thuyền trưởng sẵng giọng thể hiện thái độ không muốn dây dưa thêm.


“Nhưng chủ sở hữu của chiếc Henrietta là….”


Phileas Fogg vẫn tiếp tục.


“Tôi chính là chủ của nó.” Viên thuyền trưởng đáp. “Chiếc tàu là của tôi.”


“Tôi sẽ thuê nó.”


“Không.”


“Tôi sẽ mua nó.”


“Không.”


Phileas Fogg không hề nhíu mày tỏ ra thất vọng; nhưng tình huống lúc này căng thẳng lắm rồi. Không giống ở New York hay Hồng Kông, và viên thuyền trưởng cũng không giống viên thuyền trưởng tàu Tankadere. Cho tới mấy phút trước tiền vẫn quét hết mọi chướng ngại. Nhưng giờ tiền lại bó tay.


Thế nhưng nhất định vẫn phải tìm thấy cách thức nào đó để vượt Đại Tây Dương qua đường thuỷ…hoặc là khinh khí cầu --- nhưng như vậy quá mạo hiểm, vả chăng chuyện đó cũng là không tưởng. Có vẻ Phileas Fogg nghĩ ra cái gì đó, vì ngài ấy nói với viên thuyền trưởng, “Vậy ngài đưa chúng tôi đến Bordeaux được chứ?”


“Không, dù có hai trăm đô la đi chăng nữa.”


“Tôi đề nghị hai ngàn đô.”


“Một người?”


“Một người.”


“Các ông có bốn người?”


“Bốn.”


Thuyền trưởng Speedy bắt đầu vò đầu bứt trán. Món lợi tám ngàn đô đang sờ sờ trước mắt, mà lại chẳng phải đổi lộ trình; điều này rất đáng gạt mối ác cảm với đủ loại hành khách sang một bên. Với cả, hành khách giá hai ngàn đô la thì cũng chẳng phải hành khách nữa, mà là hàng hoá có giá trị. “Tôi ra khơi lúc chín giờ,” Viên thuyền trưởng Speedy trả lời đơn giản. “Ông và bạn ông sẵn sàng chưa?”


“Chúng tôi sẽ có mặt trên tàu lúc chín giờ.” Ngài Fogg trả lời, đơn giản không kém.


Lúc đó đã là tám rưỡi rồi. Ngài lập tức rời Henrietta, nhảy lên xe kéo gấp gáp trở lại khách sạn Thánh Nicolas, và quay lại tàu với Aouda, Passepartout, và thậm chí cả Fix mới chỉ sát cánh cùng họ một thời gian ngắn cũng được ngài Fogg nhấn mạnh một cách lạnh lùng rằng không đời nào ngài bỏ rơi anh ta. Họ có mặt trên tàu lúc Henrietta vừa kéo xong neo.


Khi biết hành trình cuối cùng này ngốn mất bao nhiêu tiền, Passepartout thốt một tiếng “Ồ!” dài.


Còn như Fix, anh ta tự nhủ rằng Ngân Hàng Anh sẽ không vô sự thoát khỏi những vụ bồi thường rồi. Lúc quay lại đất Anh, ngay cả khi ngài Fogg không ném thêm vài nắm tiền xuống biển, thì túi đựng giấy bạc cũng đã hụt đi hơn bảy ngàn bảng rồi!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét