Chương 37: Phileas Fogg chẳng được lợi gì cả, ngoại trừ hạnh phúc
Đúng; đó đích thực là Phileas Fogg.
Người đọc hẳn còn nhớ khoảng thời gian tám giờ năm phút tối,
tầm hai mươi lăm tiếng sau khi các hành khách đã trở về London—Passepartout đã
được ông chủ giao cho việc đi báo tin với cha xứ Samuel Wilson để chuẩn bị đám
cưới vào hôm sau.
Passepartout hứng hở đi chạy việc. Anh mau chóng đến nhà
riêng của ông linh mục nhưng ông ta không có nhà. Passepartout đợi tận hai mươi
phút, và anh rời nhà quý ông đáng kính đó lúc tám giờ ba mươi lăm. Nhưng xem
tình trạng của anh chàng kìa! Đầu không mũ và tóc tai bù xù, anh chạy trên đường
hộc tốc như chưa từng được chạy trước đó, lao qua người đi đường và cuống cuồng
như máng xối bị bể.
Anh trở lại căn biệt thự ở Saville Row chỉ trong ba phút, và
ngã khuỵu xuống trước mặt ngài Fogg trong phòng riêng của ngài.
Anh không đủ hơi mà nói.
“Có chuyện gì?” ngài Fogg hỏi.
“Chủ nhân!” Passepartout thở hồng hộc. “đám cưới….không thể…”
“Không thể?”
“Mai…không thể….”
“Vì sao?”
“Vì mai là…chủ nhật!”
“Thứ hai.” Ngài Fogg nói lại.
“Không…hôm nay là thứ bảy.”
“Thứ bảy? Không thể nào!”
“Phải, phải, phải, phải!” Passepartout khóc nức lên. “Ngài
đã tính nhầm một ngày! Chúng ta về trước hạn những hai mươi tư giờ kia; nhưng
giờ chỉ còn mười phút thôi!”
Passepartout chộp lấy cổ áo ông chủ và lôi ngài Fogg đi bằng
thứ sức mạnh không cưỡng lại nổi.
Phileas Fogg, dù bị bốc đi và không kịp nghĩ gì cả, vẫn rời
nhà, nhảy lên một chiếc taxi, hứa thưởng một trăm bảng cho tài xế, và, sau khi
cán chết hai con chó và đâm hỏng năm cỗ xe, họ có mặt trước câu lạc bộ Cải
Cách.
Đồng hồ chỉ đúng chín giờ kém mười lăm khi ngài xuất hiện
trong phòng khách lớn.
Phileas Fogg đã chinh phục thế giới trong tám mươi ngày!
Phileas Fogg đã thắng vụ cá cược trị giá hai mươi ngàn bảng!
Vì sao người đàn ông vốn chính xác và tỉ mỉ đến vậy lại có
thể tính nhầm mất 1 ngày? Như thế nào mà ngài nghĩ rằng họ về London vào thứ bảy
ngày 21 tháng 12 trong khi hôm đó thực ra là thứ sáu ngày 21 – ngày thứ 79 kể từ
lúc ngài khởi hành?
Lí do lỗi nhầm này rất đơn giản.
Phileas Fogg đã không ngờ đến việc tiết kiệm được một ngày
trong hành trình nhờ đi thẳng theo hướng đông; ngược lại, nếu đi theo hướng ngược
lại là hướng tây, ngài sẽ mất them một ngày.
Tiến về hướng đông tức là ngài tiến về phía mặt trời mọc, và
như thế mỗi lần vượt một độ ngài lại lợi được bốn phút. Trái Đất cầu ba trăm
sáu mươi độ; ba trăm sáu mươi độ này nhân bốn phút lại thành ra chính xác hai
mươi tư tiếng—họ tiết kiệm được một ngày trong vô thức. Nói cách khác, trong
khi Phileas Fogg đi về hướng đông, ngài đã thấy mặt trời qua kinh tuyến tám
mươi lần, còn bạn bè ngài ở London mới chỉ thấy mặt trời qua kinh tuyến có bảy
chín lần. Đây là lí do họ đợi ngài ở câu lạc bộ Cải Cách vào thứ bảy, chứ không
phải chủ nhật như ngài Fogg hằng tưởng.
Và chiếc đồng hồ gia truyền nổi tiếng của Passepartout, vốn
luôn giữ giờ London, cũng sẽ nói lên sự thực đó nếu nó chỉ cả ngày chứ không chỉ
mỗi giờ với phút!
Phileas Fogg thế nên đã thắng cược hai mươi ngàn bảng; nhưng
vì ngài đã tiêu gần mười chín ngàn bảng trên đường, nên khoản lợi cũng chẳng
đáng kể gì cho cam. Nhưng mục đích của ngài vốn là thắng chứ không phải tiền.
Ngài chia ra một ngàn bảng cho Passepartout và viên thám tử xui xẻo. Ngài chẳng
thấy mâu thuẫn nào đáng nói giữa ngài và anh ta cả. Tuy nhiên ngài vẫn cắt khoản
khí ga mà Passepartout đã đốt suốt tám mươi ngày trường trong phòng của anh
chàng; việc tư việc công phải rõ ràng.
Tối hôm đó, ngài Fogg, vẫn điềm nhiên và bình tĩnh hơn bất cứ
lúc nào, nói với Aouda: “Em vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân này chứ?”
“Ngài Fogg,” nàng đáp, “em mới là người phải đặt câu hỏi đó.
Ngài từng phá sản, nhưng giờ ngài lại giàu có.”
“Xin em tha lỗi; gia tài của tôi thuộc về em. Nếu em không đề
nghị kết hôn, gia nhân của tôi sẽ không phải chạy đến chỗ linh mục Samuel
Wilson, và tôi sẽ không bao giờ biết về nhầm lẫn của mình, và…”
“Ngài Fogg yêu quý!” nàng thiếu phụ trẻ nói.
“Aouda yêu quý!” Phileas Fogg đáp lại.
Chẳng cần phải nói cũng biết đám cưới được cử hành bốn mươi
tám tiếng sau đó, và Passepartout, rạng rỡ và oai vệ, hộ tống cô dâu đến lễ đường.
Anh đã cứu nàng mà chẳng lẽ lại không được nhận vinh dự này hay sao?
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa sang, Passepartout đã hấp tấp
đập cửa phòng ông chủ. Ngài Fogg mở của và hỏi, “Có chuyện gì thế,
Passepartout?”
“Chuyện gì sao, thưa ngài! Trời ơi, tôi vừa mới phát hiện
ra…”
“Chuyện gì?”
“Rằng đáng lẽ chúng ta có thể đi vòng quanh thế giới chỉ
trong bảy mươi tám ngày thôi.”
“Cố nhiên rồi,” ngài Fogg đáp, “nếu không đi qua Ấn Độ.
Nhưng nếu ta không qua Ấn Độ, ta sẽ không cứu được Aouda; và nàng sẽ không
thành vợ của ta, và…”
Ngài Fogg nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Phileas Fogg đã thắng cược, đã đi vòng quanh thế giới trong
tám mươi ngày. Để làm được điều đó ngài đã viện đến mọi phương tiện vận chuyện
– tài kháchh, tàu hoả, xe thùng, cáng, tàu chở hàng, xe trượt tuyết, và cả voi.
Quý ông lập dị này đã thể hiện hết mọi phẩm chất chính xác và bình tĩnh tuyệt vời.
Nhưng rồi sao? Ngài ấy đã thực sự có được điều gì sau tất cả những rắc rối đó?
Ngài đã đem gì về từ cuộc hành trình dài đằng đẵng và mệt mỏi này?
Chẳng gì hết, bạn nghĩ thế? Có thể lắm; nghe thì thật lạ, chẳng
gì ngoài một người phụ nữ quyến rũ biến ngài thành người đàn ông hạnh phúc nhất
trên đời.
Thật sự, điều đó chưa đáng để bạn bỏ công đi vòng quanh thế
giới hay sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét