Chương 36: Lí do cổ phiếu Phileas Fogg xuất hiện trên sàn chứng khoán một lần nữa
Đến lúc phải ngó qua xem sự quay ngoắt của dư luận Anh khi
người ta túm được tên cướp ngân hàng thực sự, một kẻ tên là James Strand, đã bị
bắt giữ vào ngày 17 tháng 12 ở Edinburgh. Ba ngày trước đó, Phileas Fogg vẫn
còn mang danh tội đồ và bị cạnh sát truy tìm ráo riết; giờ ngài là một quý ông
đáng kính đã hoàn tất chính xác chuyến đi vòng quanh thế giới.
Báo chí mở lại chủ đề thảo luận về vụ cá cược; tất cả những
người đã đánh cá về phe hoặc chống đối ngài lập tức nhao nhao lên như có ma lực
can thiệp; trái phiếu giao dịch mang tên Phileas Fogg một lần nữa trở nên có
giá trị, những cuộc giao dịch mới và những cuộc đánh cá mới xuất hiện nhanh
chóng. Tên của Phileas Fogg lại lên giá trên thị trường chứng khoán.
Suốt ba ngày đó năm người bạn của ngài trong câu lạc bộ Cải
Cách sống trong tình trạng căng thẳng và lo lắng. Liệu Phileas Fogg, người họ
đã lãng quên, có xuất hiện lại trước mắt họ?! Ngài ấy đang ở đâu lúc này? Ngày
17 tháng 12, ngày James Strand bị bắt giữ, là ngày thứ bảy mươi sáu kể từ lúc
Phileas Fogg khởi hành, và không một tin tức nào về ngài ấy được gửi về. Ngài ấy
đã chết chăng? Ngài ấy đã bỏ cuộc, hay vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình như đã
thoả thuận? Và ngài ấy sẽ xuất hiện vào tối thứ bảy ngày 21 tháng 12 lúc chín
giờ kém mười lăm trong phòng khách của câu lạc bộ Cải Cách?
Sự bồn chồn suốt ba ngày đó của cả xã hội Anh không thể diễn
tả nổi bằng lời. Điện tín được đánh đến châu Mỹ và châu Á để thăm dò tin tức của
Phileas Fogg. Thợ săn tin lượn qua lượn lại quanh căn nhà ở Saville Row suốt
ngày suốt đêm. Chẳng có tin tức gì sất. Cảnh sát rất ngạo nghễ khi viên thám tử
Fix khốn khổ đã đánh hơi nhầm hướng. Các vụ cá cược tăng đột biến cả
về giá trị lẫn số lượng. Phileas Fogg cứ như một con ngựa đua đang chuẩn bị lao
vào dải băng ở đích. Bảng niêm yết trái phiếu Phileas Fogg thay đổi mỗi phút mỗi
giây theo chiều hướng tăng vọt; và bá tước Albemarle già với đôi chân liệt vẫn
luôn cược bên ủng hộ.
Một đám đông khổng lồ tập trung ở Pall Mall và những khu phố
lân cận vào tối thứ bảy; có vẻ như phải có đến cả trăm tay môi giới đóng rễ trường
kì quanh câu lạc bộ Cải Cách. Giao thông ách tắc, mọi nơi mọi lúc xảy ra tranh
chấp, cãi vã, và giao dịch tài chính. Cảnh sát khốn khổ trong việc kiềm chế đám
đông, và càng cận kề thời gian ấn định Phileas Fogg phải trở lại, sự phấn khích
càng gia tăng cao độ.
Năm đối thủ của Phileas Fogg đã tề tựu trong phòng khách lớn
của câu lạc bộ. John Sullivan và Samuel Fallentin – giám đốc ngân hàng, Andrew
Stuart – kĩ sư, Gauthier Ralph – giám đốc ngân hàng Anh quốc, và Thomas
Flanagan – người ủ rượu bia, tất cả để đang bồn chồn chờ đợi.
Khi đồng hồ chỉ tám giờ hai mươi phút, Andrwe Stuart đứng dậy
nói, “Các quý ông, còn hai mươi phút nữa thì thoả thuận giữa ngài Fogg và chúng
ta sẽ kết thúc.”
“Chuyến tàu cuối cùng từ Liverpool đến lúc mấy giờ?” Thomas
Flaganan hỏi.
“Bảy giờ hai mươi ba phút.” Gauthier Ralph đáp. “Và chuyến
tiếp theo đến lúc mươi hai giờ mười phút đêm.”
“Vậy đấy, các quý ông,” Andrew Stuart tiếp tục, “nếu Phileas
Fogg về bằng chuyến 7 giờ 23 phút, ngài ấy đã phải có mặt ở đây rồi. Thế nên,
có thể xem như chúng ta đã thắng cược.”
“Đợi đã nào; đừng vội vàng thế.” Samuel Fallentin đáp. “Ngài
biết rằng ngài Fogg hết sức chuẩn xác. Sự đúng giờ của ngài ấy ai ai cũng rõ;
ngài ấy không bao giờ đến quá sớm hay quá muộn; và tôi sẽ không ngạc nhiên lắm
nếu ngài ấy xuất hiện ngay đúng phút cuối cùng.”
“Tại sao,” Andrew Stuart lo lắng, “nếu tôi thấy ngài ấy, tôi
chắc không tin đâu.”
“Sự thật là,” Thomas Flaganan tiếp tục, “Dự định của ngài
Fogg hết sức ngu xuẩn. Dù có chính xác đến đâu đi chăng nữa, ngài ấy cũng không
thể ngăn chặn những chậm trễ chắc chắn sẽ xảy ra; chỉ hai ba ngày trễ thôi cũng
đủ huỷ hoại chuyến đi rồi.”
“Coi mà xem,” John Sullivan thêm vào, “rằng chúng ta không
nhận được bất kì tin tức nào về ngài ấy, dù cho điện tín mọc khắp mọi nơi.”
“Ngài ấy đã thua rồi, các quý ông,” Andrew Sturt nói, “ngài ấy
thua cả trăm lần rồi! Bên cạnh đó, các ngài biết đấy, chiếc China là chiếc tàu
khách duy nhất có thể từ New York đến Liverpool đã thả neo hôm qua. Tôi đã xem
danh sách hành khách và không có tên Phileas Fogg trong số đó. Kể cả nếu có thừa
nhận rằng nữ thần may mắn rất ưu ái ngài ấy, thì có khi ngài ấy còn chưa đến được
Mỹ nữa kia. Tôi nghĩ ngài ấy chậm bét ra cũng hai mươi ngày, và bá tước
Albemarle sẽ mất trắng năm ngàn bảng.”
“Đã rõ ràng,” Gauthier Ralph đáp; “và chúng ta chỉ còn mỗi
việc gửi chi phiếu đến ngân hàng Barings vào ngày mai thôi.”
Đúng lúc đó, kim đồng hồ của câu lạc bộ chỉ chín giờ kém hai
mươi.
“Năm phút nữa.” Andrew Stuart nói.
Năm quý ông liếc nhìn lẫn nhau. Sự bồn chồn của họ căng như
dây đàn; nhưng, họ vẫn quyết định làm theo lời đề nghị chờ đến phút cuối cùng của
ngài Fallentin.
“Tôi sẽ không mất bốn ngàn bảng vào vụ cược này,” Andrew
Stuart nói khi ngồi xuống ghế. “Một xu cũng không.”
Đồng hồ chỉ chín giờ kém mười tám phút.
Tay họ cầm bài nhưng mắt lại không thể rời khỏi nổi chiếc đồng
hồ. Rõ là dù họ có cảm thấy an tâm đến đâu chăng nữa thì một phút vẫn trôi qua
quá đỗi chậm chạp!
“Chín giờ kém mười bảy phút.” Thomas Flaganan nói khi cắt
bài Ralph chuyền cho.
Một khoảnh khắc im lặng. Phòng khách tĩnh lặng tuyệt đối;
nhưng đám đông rúng động bên ngoài vẫn không hề giảm nhiệt, thậm chí còn chát
chúa hơn. Họ đếm từng giây theo nhịp của chiếc đồng hồ quả lắc.
“Tám giờ bốn mươi bốn phút!” John Sullivan thốt lên với giọng
xúc động.
Đúng một phút nữa và họ sẽ thắng vụ cược. Andrew Stuart và đồng
bạn ngừng cuộc chơi. Họ buông bài và đếm từng giây.
Giây thứ bốn mươi, không có gì xảy ra. Giây thứ năm mươi, vẫn
không có gì.
Giây thứ năm mươi lăm, một tiếng hò reo dữ dội dậy lên từ dưới
phố, tiếp đó là tiếng vỗ tay, tiếng hò hét và hoan hô như sấm rền.
Những quý ông đứng dậy.
Giây thứ năm mươi bảy, cánh cửa phòng khách bật mở; chiếc đồng
hồ quả lắc chưa kịp điểm sang giây thứ sáu mươi thì Phileas Fogg xuất hiện,
theo sau là một đám đông cuồng nhiệt dùng sức xâm nhập câu lạc bộ. Giọng ngài vẫn
bình tĩnh như bao giờ hết.
“Tôi đây, các quý ông!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét