Chương 35: Passepartout vui sướng trước mệnh lệnh của ông chủ
Hôm sau, dân cư Saville Row vô cùng kinh ngạc khi biết tin
Phileas Fogg đã trở về. Cửa nhà và cửa sổ nhà ngài vẫn đóng chặt, chẳng xuất hiện
sự thay đổi nào.
Sau khi rời nhà ga, ngài Fogg ra lệnh cho Passepartout đi sắm
sửa vài món vật phẩm thiết yếu, rồi yên lặng trở về biệt thự.
Ngài đón nhận nỗi bất hạnh với thái độ điềm tĩnh thường lệ.
Phá sản! Và lỗi ở tay thám tử gà mờ kia! Sau khi đã thành công vượt qua cuộc
hành trình dài đằng đẵng, đánh bại vô số chướng ngại, thách thức bao nỗi hiểm
nguy, trong khi vẫn dành thời gian làm việc tốt trên đường, ấy thế mà lại thất
bại đúng phút cận kề chiến thắng vì một biến cố không đoán trước được tấn công
ngay lúc ngài không chút trang bị; thật tồi tệ! Nhưng ngài vẫn còn vài bảng thừa
lại từ khoản tiền khổng lồ ngài đem theo để lo liệu cho chuyến đi. Tài sản của
ngài chỉ còn hai mươi ngàn bảng kí gửi ở ngân hàng Barings, và đây cũng là khoản
ngài nợ bạn bè ở câu lạc bộ Cải Cách. Khoản chi phí ngài tiêu pha trong chuyến
đi lớn đến mức, kể cả nếu ngài có thắng cược, thì món tiền kí gửi cũng chẳng
giúp ngài giàu lên được; và dám ngài cũng chẳng tìm cách làm giàu lên đâu, vì
ngài là kiểu người đánh cược vì danh dự còn hơn là đề xuất suông. Nhưng cuộc cá
cược này khiến ngài hoàn toàn phá sản.
Tuy nhiên ngài Fogg đã quyết định điều phải làm; ngài biết
điều gì đang đợi ngài giải quyết nốt.
Aouda được sắp xếp một buồng riêng trong căn biệt thự ở
Saville Row. Nàng đang thống khổ trước nỗi bất hạnh của ân nhân nàng. Từ vài lời
ngài Fogg nói trước đó, nàng hiểu rằng ngài đang suy ngẫm vài kế hoạch nghiêm
trọng.
Biết rõ rằng đôi lúc người Anh có những thái độ cực đoan đến
mức nào trước những ý định - thậm chí có thể dẫn đến cả tự sát – Passepartout
theo dõi ông chủ hết sức gắt gao, mặc dù anh vẫn cẩn trọng che dấu việc đó.
Trước hết, anh chàng thật thà chạy ngay lên phòng, kiếm chiếc
lò ga đã đốt liên tục trong tám mươi ngày. Anh đã nhận được thư kèm biên lai tiền
ga từ công ty chất đốt, và nghĩ rằng đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho những phí
tổn khủng khiếp chỉ tính về riêng phần anh.
Đêm trôi qua. Ngài Fogg đã lên giường, nhưng ngài có ngủ được
không? Aouda không chợp mắt phút nào. Passepartout canh chừng trước của ông chủ
cả đêm như một con chó trung thành.
Sáng hôm sau ngày Fogg cho gọi anh, yêu cầu anh chuẩn bị bữa
sáng cho Aouda, một tách trà và vài lát thịt muối cho ngài. Ngài lịch thiệp xin
lỗi Aouda cho sự vắng mặt trong bữa trưa và bữa tối, vì ngài cần thời gian ít
nhất một ngày để sắp xếp công việc. Tối đến, ngài xin phép được tiếp chuyện
nàng thiếu phụ trẻ trong giây lát.
Passepartou, sau khi nhận nhiệm vụ, không còn cách gì ngoài
thực hiện chúng. Anh chăm chú nhìn vị chủ nhân điềm nhiên của mình, đầu óc
không giây nào dừng nghĩ về ngài. Trái tim anh nặng trĩu, và lương tâm bị dằn vặt
bởi nỗi hối hận khôn nguôi; anh tự kết tội mình nặng nề hơn bao giờ hết vì đã
là nguyên nguyên cho thảm hoạ không thể cứu vãn nổi này. Đúng thế! Nếu anh cảnh
báo ngài Fogg, đã thuật lại ý định của Fix cho ngài, ông chủ anh chắc chắn sẽ
không để viên thám tử đi cùng đến Liverpool, và rồi…
Passepartout không kiềm chế thêm nổi nữa.
“Chủ nhân của tôi! Ngài Fogg!” Anh khóc nức nở. “Sao ngài
không nguyền rủa tôi đi? Chính là lỗi của tôi mà…”
“Ta không buộc tội ai hết.” Phileas Fogg đáp trả với sự điềm
tĩnh tuyệt đối. “Đi!”
Passepartout rời buồng và đi tìm Aouda để truyền đạt lời nhắn
của ông chủ.
“Thưa bà,” anh nói thêm, “Chính tôi chẳng làm được gì cả…chẳng
gì cả! Tôi không thể lung lay được ông chủ; nhưng bà thì, rất có thể…”
“Tôi thì liệu có ảnh hưởng gì đây?” Aouda trả lời. “Ngài
Fogg không thể bị bất cứ ai ảnh hưởng cả. Ngài ấy có bao giờ hiểu lòng biết ơn
dâng trào của tôi với ngài ấy chăng? Ngài ấy từng để ý đến trái tim tôi chăng?
Bạn của tôi ơi, chúng ta không thể rời ngài ấy một phút nào cả! Anh nói ngài ấy
muốn nói chuyện với tôi tối nay ư?”
“Đúng vậy, thưa bà; hẳn là để sắp xếp địa vị yên ổn và tiện
nghi cho bà ở Anh.”
“Chúng ta sẽ biết thôi.” Aouda trả lời, đột nhiên trở nên trầm
tư.
Suốt chủ nhật hôm đó căn nhà ở Saville Row lặng lẽ như không
có người ở, và Phileas Fogg, lần đầu tiên kể từ lúc ngài sống ở căn nhà đó,
không rời nhà đến câu lạc bộ khi chiếc đồng hồ Westminster chỉ mười một giờ rưỡi.
Sao ngài lại phải xuất hiện ở câu lại bộ Cải Cách? Bạn bè
ngài không còn mong chờ sự hiện diện của ngài nữa. Vì Phileas Fogg đã không đến
phòng khách vào tối hôm trước (thứ bảy ngày 21 tháng 12 lúc chín giờ kém mười
lăm), ngài đã thua cược. Thậm chí cả việc đến ngân hàng kiểm món tiền hai mươi
ngàn bảng cũng chẳng quan trọng nữa, vì đối thủ của ngài đã nắm chi phiếu trong
tay, nên họ chỉ cần điền khoản tiền và gửi đến ngân hàng Barings là sẽ nhận được
tiền chuyển đến tài khoản của họ.
Thế nên ngài Fogg không có lí do để ra ngoài, và ngài lưu lại
nhà. Ngài giam mình trong phòng riêng và khiến mình bận rộn với công việc tồn đọng.
Passepartout lên xuống cầu thang không ngừng. Thời gian trôi qua thật chập chạm.
Anh lắng nghe bên cửa phòng ông chủ, trợn mắt nhìn qua lỗ khoá cứ như anh có
quyền được làm thế, và như thể anh sợ hãi điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy đến bất
cứ lúc nào. Thỉnh thoảng anh nghĩ về Fix, nhưng không phải với cơn giận dữ nữa.
Fix, giống cả thế giới này, đã nhầm về Phileas Fogg, và chỉ đeo đuổi và bắt giữ
Phileas Fogg vì bổn phận buộc anh ta làm thế; trong khi anh, Passepartout…. Ý
nghĩ này cứ săn đuổi ấm ảnh anh, khiến anh không thể ngừng tự nguyền rủa mình
ngu ngốc một cách tuyệt vọng.
Cảm thấy khốn khổ khi phải lủi thủi một mình, anh gõ cửa
phòng Aouda, vào phòng nàng, ngã phịch xuống ghế trong góc buồng và không thốt
ra từ nào ngoại trừ việc chăm chú nhìn nàng thiếu phụ trẻ bằng ánh mắt phiền muộn.
Aouda vẫn còn đang trầm ngâm.
Khoảng bảy rưỡi tối, ngài Fogg gửi lời muốn biết liệu Aouda
sẽ tiếp ngài, và nhanh chóng chỉ còn lại hai người họ.
Phileas Fogg ngồi xuống một chiếc ghế gần lò sưởi, đối diện
với Aouda. Gương mặt ngài không chút biểu cảm. Fogg trở về vẫn giống hệt như
Fogg lúc rời đi; vẫn là cái điềm tĩnh đấy, cái vô cảm đấy.
Ngài ngồi yên trong vài phút mà không nói gì cả; rồi, ngài
hướng mắt nhìn thẳng vào Aouda và nói, “Thưa bà, bà sẽ tha thứ cho tôi vì đã
đem bà đến Anh chứ?”
“Tôi, ngài Fogg!” Aouda trả lời, tim nàng lỗi mất vài nhịp.
“Xin hãy để tôi nói hết,” ngài Fogg trả lời. “Khi quyết định
đưa bà thoát khỏi đất nước luôn đe doạ sự an toàn của bà, tôi giàu có, và định
dùng một phần để sắp xếp mọi chuyện cho bà; rồi bà sẽ tự do và hạnh phúc. Nhưng
giờ tôi đã phá sản.”
“Tôi biết điều đó mà, ngài Fogg.” Aouda đáp; “và đến phần
tôi muốn hỏi ngài, liệu ngài có tha thứ cho tôi vì đã bám theo ngài, và…ai biết
được?...vì đã, có lẽ, khiến ngài trễ nải, góp phần khiến ngài phá sản?”
“Thưa bà, bà không thể tiếp tục lưu lại Ấn Độ, và sự an toàn
của bà chỉ có thể được đảm bảo bằng việc đưa bà đi đủ xa để thoát khỏi tầm với
của những kẻ man rợ.”
“Vậy, ngài Fogg,” Aouda tiếp tục, “ngài không hài lòng chỉ với
việc cướp tôi từ tay tử thần, mà nghĩ ngài có bổn phận đảm bảo cuộc sống của
tôi ở nước ngoài sao?”
“Đúng vậy, thưa bà; nhưng tình thế đã chống lại tôi. Nhưng
tôi vẫn còn một phần tài sản dành cho bà.”
“Nhưng rồi ngài sẽ ra sao đây, ngài Fogg à?”
“Về phần tôi, thưa bà,” quý ông đó trả lời lạnh lùng. “Tôi
chẳng cần gì cả.”
“Nhưng số phận nào đang chờ đợi ngài đây, thưa ngài?”
“Tôi sẵn sàng trước mọi sự.”
“Ít nhất,” Aouda nói, “sự khốn cùng không thể đốn ngã ngài
được. Bạn bè ngài…”
“Tôi không có bạn bè, thưa bà.”
“Hay họ hang ngài….”
“Tôi không còn họ hàng nào nữa.”
“Tôi ái ngại cho ngài lắm, ngài Fogg, vì nỗi cô đơn là một
điều đáng buồn. Không trái tim nào sẻ chia với những khó khăn của ngài ư… nhưng
họ nói rằng khi hai tâm hồn đồng điệu gánh chịu cùng một nỗi bất hạnh thì sự
kiên nhẫn sẽ vượt qua nỗi bất hạnh đó.”
“Họ nói vậy, thưa bà.”
“Ngài Fogg,” Aouda nói, ngẩng đầu và siết lấy tay ngài, “ngài
có muốn có một gia đình và một người bạn chăng? Ngài chấp nhận tôi làm vợ ngài
chứ?”
Lần này đến lượt ngài Fogg ngẩng đầu. Đôi mắt ngài ánh lên
những tia sáng dị thường, và môi ngài hơi run rẩy. Aouda nhìn thẳng vào mặt
ngài. Sự chân thành, đứng đắn, kiên quyết và ngọt ngào từ ánh nhìn dịu dàng của
một phụ nữ quý tộc dám bất chấp tất cả vì ân nhân của nàng, mới đầu khiến ngài
kinh ngạc, sau đó khiến ngài xúc động. Ngài nhắm mắt lại trong giây lát như để
tránh né ánh nhìn của nàng. Khi ngài mở mắt một lần nữa, ngài đơn giản nói.
“Tôi yêu em! Đúng, bằng mọi ý thiêng liêng nhất, tôi yêu em, và tôi hoàn toàn
thuộc về em!”
“Ah!” Aouda khóc nức lên, tay nàng siết ngực nơi trái tim
đang đập.
Passepartout được cho gọi và xuất hiện ngay lập tức. Ngài
Fogg vẫn nắm tay Aouda; Passepartout hiểu ra, và gương mặt tròn to của anh sáng
rỡ như ánh dương miền nhiệt đới.
Ngài Fogg hỏi anh liệu quá có muộn để thông báo cho cha xứ
Samuel Wilson của nhà thờ Marylebone ngay tối đó không.
Passepartout nở nụ cười vui sướng nhất và nói, “Không bao giờ
là muộn hết.”
Lúc đó là tám giờ năm phút.
“Vậy thì ngày mai, thứ hai,” ngài Fogg quay lại nói với
Aouda.
“Vâng, ngài mai, thứ hai.” Nàng đáp.
Passepartout dùng hết sức bình sinh lao vọt ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét