Chương 34: Khi Phileas Fogg cuối cùng cũng về đến London
Phileas Fogg bị tống vào tù. Người ta nhốt ông trong đồn
Custom House thuộc sở thuế quan Liverpool, nơi ông phải qua đêm trong khi đợi bị
giải về London.
Khi chứng kiến chủ nhân bị bắt giữ, nếu không phải có cảnh
sát khoá tay thì chắc hẳn Passepartout đã lao vào tẩn viên thám tử một trận nên
thân. Aouda bị sốc nặng khi sự vụ bất ngờ xảy đến đến mức nàng từ chối không muốn
hiểu. Passepartout đành phải giải thích cho nàng rằng người ta bắt giữ ngài
Fogg trung thực và dũng cảm vì người ta nghĩ ông là kẻ trộm ngân hàng. Trái tim
nàng thiếu phụ trẻ thổn thức trong nỗi ghê tởm trước sự quy kết tàn khốc đó, và
khi nàng nhận ra nàng chẳng làm được gì để cứu giúp ân nhân của nàng, nàng bật
khóc cay đắng.
Còn về phần Fix, anh ta đã bắt giữ ngài Fogg vì đó là bổn phận
của anh ta, dù ngài Fogg có tội hay không.
Rồi một ý nghĩ đột ngột ập đến Passepartout, rằng chính anh
lại là một nỗi bất hạnh mới của ông chủ! Nếu anh không giấu giếm lệnh bắt của
Fix với ông chủ thì sao? Khi Fix thú nhận vai trò và mục đích thực sự của anh
ta, tại sao anh lại không báo với ngài Fogg? Nếu được cảnh báo trước, chắc chắn
ngài Fogg sẽ chứng minh được sự trong sạch của ngài với Fix, và khoan dung cho
sự nhầm lẫn của anh ta; hoặc ít nhất thì Fix cũng sẽ không tiếp tục bám theo cuộc
hành trình bằng tiền của chủ nhân anh chỉ để bắt giữ ngài ngay lúc ngài đặt
chân lên lãnh thổ Anh quốc. Passepartout khóc đến mờ mắt; não anh tưởng như muốn
vỡ tung.
Bất chấp cái lạnh buốt giá, anh và Aouda kiên quyết lưu lại
dưới mái hiên của sở thuế quan. Họ bồn chồn muốn gặp lại ngài Fogg và không
nguyện nhích đi lấy một phân.
Quý ông này đã thật sự sụp đổ rồi, và lại còn ở đúng khoảnh
khắc ngài chuẩn bị đạt được mục tiêu nữa chứ. Vụ bắt giữ là chướng ngại trí mạng.
Đến đến Liverpool lúc mười hai giờ kém hai mươi phút ngày 21 tháng 12, ngài vẫn
còn chín tiếng bốn lăm phút để xuất hiện trong câu lạc bộ Cải Cách; và hành
trình từ Liverpool đến London là 6 tiếng đồng hồ.
Nếu lúc này có người bước vào sở thuế quan, họ sẽ bắt gặp
ngài Fogg ngồi bất động, bình tĩnh và hoàn toàn vô cảm trên một chiếc ghế gỗ
dài. Quả thực là ngài vẫn chưa từ bỏ hi vọng? Nhưng cú nốc ao cuối cùng này vẫn
không đủ khả năng buộc ngài bộc phát cảm xúc. Liệu ngài có đang bị cơn giận dữ
nội tại điên cuồng cào xé khi sự việc khủng khiếp khốn nạn nhất chỉ xảy đến
đúng phút cuối cùng, và lại còn không thể chống lại bằng bất cứ giá nào. Không
ai đoán được cả. Ngài ấy ngồi đó, điềm nhiên chờ đợi….điều gì chứ? Ngài ấy vẫn ấp
ủ hi vọng sao? Ngài ấy vẫn tin rằng ngài ấy sẽ thành công, ngay cả khi song sắt
tù đã khoá lại trước mặt ngài?
Dù có thế nào đi chăng nữa, ngài Fogg vẫn cẩn thận đặt chiếc
đồng hồ lên bàn, và quan sát các kim đang chuyển động máy móc. Ngài không mở miệng
nói dù chỉ một từ, nhưng ánh nhìn lại rất nghiêm khắc và chăm chú. Không có một
tia sáng khả quan nào trong tình huống này hết: nếu Phileas Fogg vô tội, ngài vẫn
bị phá sản; nếu ngài quả thực có tội, ngài đã bị tóm.
Ngài có nảy lên ý tưởng vượt ngục? Ngài có kiểm tra xem có bất
cứ lối thoát khả thi nào trong buồng giam không? Ngài có tìm cách thoát khỏi
nó? Dám lắm; vì có một lần ngài đi vòng vòng chầm chậm trong buồng. Nhưng cửa
chính đã bị khoá, và cửa sổ thì có chắn song bằng sắt. Ngài lại ngồi xuống và
rút quyển nhật trình từ túi ra. Ở dòng đã ghi “ngày 21 tháng 12, thứ 7,
Liverpool”, ngài viết thêm, “ngày thứ 80, 11 giờ 40 phút sáng” và chờ đợi.
Đồng hồ của sở thuế quan điểm một giờ. Ngài Fogg phát hiện rằng
đồng hồ của ngài nhanh tới hai tiếng.
Hai tiếng! Cứ cho rằng nếu lúc này ngài bắt tàu tốc hành,
ngài sẽ kịp đến London và câu lạc bộ Cải Cách lúc 9 giờ kém 15 phút tối. Ngài
nhíu mày chút đỉnh.
Lúc hai giờ ba mươi ba phút ngài nghe thấy tiếng ồn ào ở
ngoài, rồi tiếng cửa đóng mở chan chát. Giọng Passepartout vang rõ mồn một, và
ngay sau đó là tiếng của Fix. Mắt Phileas Fogg vụt sáng.
Cánh cửa buồng giam bật mở, và ngài thấy Passepartout,
Aouda, và Fix hộc tốc lao về phía ngài.
Fix thở hồng hộc và tóc tai thì bù xù. Anh ta nói không ra
hơi. “Thưa ngài,” anh ta cuống cuồng, “thưa ngài…tha lỗi cho tôi…nhầm lẫn ngu
xuẩn….đã tóm được tên cướp ba ngày trước…ngài được tự do!”
Phileas Fogg đã tự do! Ngài bước về phía viên thám tử, nhìn
thẳng vào mặt anh ta, và bằng một động tác nhanh gọn ngài chưa từng và đáng lẽ
sẽ không bao giờ làm trong đời, ngài thụi một cú mạnh như máy khiến Fix ngã
nhào.
“Đánh đẹp lắm!” Passepartout thốt lên, “Chuẩn lắm! Đó mới là
đánh đám kiểu Anh chứ!”
Fix, ngã sõng soài trên mặt sàn, không nói tiếng nào. Anh ta
chỉ nhận thứ anh đáng phải nhận. Ngài Fogg, Aouda và Passepartout rời sở thuế
quan ngay tức thì, chui vào một chiếc taxi, và mấy phút sau xuống ở ga tàu.
Phileas Fogg hỏi liệu có chuyến tàu tốc hành nào chuẩn bị đến
London không. Lúc đó là hai giờ bốn mươi phút. Thế là Phileas Fogg thuê hẳn một
chuyến tàu đặc biệt.
Ga có sẵn vài đầu tàu máy siêu tốc; nhưng vì yêu cầu sắp xếp
đường ray nên tàu đặc biệt không thể rời đi trước ba giờ.
Giờ khởi hành đến, Phileas Fogg, sau khi đã tạo động lực cho
viên kĩ sư bằng việc treo một món thưởng hào phóng, cùng với Aouda và anh gia
nhân trung thành lên tàu tiến về London.
Chuyến tàu phải đến nơi trong năm tiếng rưỡi; nếu đường
thông thì điều này chẳng mấy khó khăn. Nhưng có nhiều chậm trễ không tránh được,
và khi ngài Fogg bước xuống tàu ở ga trung tâm, tất cả mọi đồng hồ ở London đều
đã điểm chin giờ kém mười.
Đã đạt được hành trình vòng quanh thế giới, nhưng ngài lại
trễ năm phút. Ngài đã thua cược!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét