Chương 16: Cuộc gặp tình cờ (?!) trên Rangoon?
Chiếc Rangoon – một trong những chiếc thuyền làm việc miệt
mài chăm chỉ nhất trên biển Trung Quốc và biển Nhật Bản của công ty Đông Ấn –
được đúc bằng sắt, nặng khoảng một ngàn bảy trăm bảy mươi bảy tấn và được lắp đặt
động cơ bốn trăm mã lực. Tốc độ của Rangoon rất khá, nhưng lại không được trang
hoàng tiện nghi như chiếc Mongolia, nên Aouda không thực sự thoải mái lắm với
những dịch vụ được cung cấp trên thuyền như ngài Fogg mong đợi. Tuy nhiên hành
trình từ Calcutta đến Hồng Kông chỉ khoảng ba ngàn năm trăm hải lý, trong tầm
mười đến mười hai ngày, và người phụ nữ trẻ không hề cảm thấy phiền lòng về điều
này.
Sau một vài ngày trên thuyền, nàng Aouda trở nên quen thuộc
hơn với người bảo hộ nàng, và luôn thể hiện lòng biết ơn sâu sắc về những điều
ngài Fogg đã làm một cách bất cứ khi nào có thể. Quý ông lãnh đạm đó lắng nghe
nàng, hoặc ít nhất thì ngài cũng tỏ ra là ngài đang lắng nghe, với thái độ lạnh
lùng, giọng nói trầm tĩnh vô cảm và cung cách lịch thiệp máy móc; nhưng dường
như ngài luôn rất để tâm đến tâm trạng của Aouda. Ngài đến thăm nàng định kì mỗi
ngày trong một giờ nhất định, không phải để kể chuyện về bản thân ngài, mà để
ngồi lắng nghe nàng nói chuyện. Ngài dành cho nàng một sự lịch thiệp đúng mực
nhưng cứng nhắc như thể mọi cử động đều được sắp đặt có mục đích. Aouda không nắm
bắt được mẫu người như ngài Fogg, tuy nhiên Passepartout đã tóm lược sơ qua cho
nàng về tính cách kì lạ của ông chủ của anh, và khiến nàng cười khi kể cho nàng
về cuộc cá cược và chuyến đi vòng quanh thế giới. Sau hết thì, nàng nợ Phileas
Fogg cả mạng sống của nàng, và nàng luôn lưu tâm đến ngài Fogg thông qua việc
thể hiện lòng biết ơn.
Aouda xác nhận câu chuyện cảm động về nàng mà cậu hướng dẫn
Parsee đã kể. Nàng đã, quả thật, sinh ra trong một gia đình dòng dõi cao quý nhất
dân tộc Ấn. Rất nhiều những thương nhân người Parsee đã tạo nên của cải bằng
cách buôn bán bông vải; một trong số họ, Sir Jametsee Jeejeebhoy, đã được phong
tước bởi chính phủ Anh. Aouda là họ hang của người đàn ông vĩ đại này, và người
họ hàng nàng muốn nương nhờ ở Hồng Kông chính là cháu của ông ta, Jeejeeh. Nàng
không biết chắc ông ta sẽ muốn giúp đỡ nàng hay không; nhưng ngài Fogg trấn an
mối băn khoăn lo lắng trong nàng và cam đoan với nàng rằng tất cả mọi thứ sẽ được
sắp xếp một cách, từ ngài dùng là, chính xác. Đôi mắt long lanh của nàng hơi
rưng rưng, “đôi mắt trong trẻo như nước hồ thiêng liêng trên đỉnh Himalaya”, hướng
về ngài Fogg; nhưng ngài Fogg điềm tâm và kín đáo như mọi khi, không hề có vẻ
gì là bị dìm trong chiếc hồ tinh khiết đó cả.
Vài ngày đầu hành trình trôi qua dễ chịu, thời tiết lý tưởng
và những cơn gió thuận chiều, và họ nhanh chóng có thể nhìn thấy Andaman vĩ đại,
trung tâm giữa những đảo nhỏ trong vịnh Bengal, với Saddle Peak cao hai ngàn bốn
trăm thước mỹ lệ như tranh vẽ. Tàu thuỷ đi gần bãi cãi, nhưng thổ dân ăn thịt
người Papuan – tộc người lạc hậu nhất trong bậc thang tiến bộ của nhân loại,
như đã được thống kê – không hề xuất hiện.
Khung cảnh bao la hoành tráng khiến con người ta choáng ngợm.
Những mảng rừng cọ, rừng chàm, rừng tre, gỗ tếch, cây muồng muỗng rừng, và những
đám cây cùng họ với dương xỉ phủ kín cả vùng đất, trong khi đằng sau là những
đường nét mềm mại duyên dáng của những ngọn núi nối đuôi nhau đuổi đến tận đường
chân trời; hàng ngàn những chiếc tổ chim én trải dọc bờ biển – thứ thực phẩm
quý hiếm chỉ xuất hiện trên những bàn tiệc xa xỉ của Đế quốc Thần Thánh. Những
quang cảnh đa dạng của quần đảo Andaman nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, và chiếc
Rangoon nhanh chóng tiếp cận eo biển Malacca, cổng vào vùng biển Trung Quốc.
Còn anh thám tử kém may mắn làm gì trong suốt thời gian đó?
Anh ta đã xoay sở được một vé lên tàu Rangoon ở Calcutta mà không bị
Passepartout bắt gặp, tất nhiên là sau khi đã để lại yêu cầu rằng nếu lệnh bắt
đến nơi thì hãy chuyển tiếp nó đến Hồng Kông; và anh chàng hi vọng có thể che
giấu danh tính cũng như sự hiện diện của mình trong suốt hành trình trên biển.
Sẽ rất khó khăn để bịa ra một lý do đủ thuyết phục cho sự xuất hiện của anh
thám tử mà không khiến Passepartout cảm thấy nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc sự cấp
thiết trong việc nối lại quan hệ giữa anh ta và anh chàng gia nhân thật thà là
không thể tránh được.
Mọi hi vọng và khẩn cầu của tay thám tử giờ tụ lại hết trên
đất Hồng Kông; vì thời gian tàu thuỷ dừng ở Singapore không thể đủ để làm bất cứ
điều gì. Cuộc bắt giữ nhất định phải được tiến hành ở Hồng Kông, hoặc tên trộm
sẽ tuột khỏi tay anh ta mãi mãi. Hồng Kông là địa phận thuộc Anh cuối cùng mà
anh ta có thể bò đến; xa hơn, như Trung Quốc, Nhật Bản hay Hoa Kỳ sẽ gần như đảm
bảo chắc chắn sự thành công của cuộc trốn chạy. Nếu lệnh bắt ít nhất mò được đến
Hồng Kông, Fix sẽ có thể còng tay tên vô lại kia và giao hắn cho cảnh sát địa
phương, và mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng vượt khỏi biên giới Hồng Kông thì một lệnh
bắt đơn giản chẳng có nghĩa lý gì sất; lúc đó lại đòi hỏi lệnh dẫn độ giữa các
chính phủ, dẫn đến những chậm trễ phức tạp và tên khốn nạn đó sẽ lợi dụng được
lợi thế để tháo chạy.
Fix nghĩ đến mọi khả năng trong thời gian giam mình trong
cabin cá nhân và lien tục tự nhủ với bản than rằng, “Giờ thì, trong trường hợp
lệnh bắt đến được đến Hồng Kông thì ta sẽ thộp cổ được hắn ta, hoặc nếu nó
không lết được đến nơi thì lần này nhất thiết phải khiến cuộc khởi hành của hắn
ta bị gián đoạn. Ta đã thua ở Bombay, và bó tay ở cả Calcutta nữa; nếu ta thất
bại nốt ở Hồng Kông, danh tiếng của ta sẽ bị phá huỷ. Vì thế ta phải thành
công! Trong tình huống xấu nhất, ta phải cản trở hắn như thế nào đây?”
Fix xốc lại đầu óc, và nếu trường hợp tồi tệ nhất xảy đến,
anh ta sẽ tìm cách thân cận với Passepartout rồi tuồn ra sự thật về ông chủ của
anh chàng. Anh chàng Passepartout đó không phải tòng phạm của Fogg – Fix chắc
chắn điều đó. Gã gia nhân được anh đả thông đầu óc sẽ không muốn dính dáng đến
một kẻ phạm tội, và không nghi ngờ gì, sẽ trở thành đồng minh của anh thám tử.
Nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, chỉ áp dụng khi mọi phương thức khác đã thất
bại. Passepartout chỉ mở miệng nói ra một từ với ông chủ anh ta thôi là mọi việc
sẽ hỏng bét. Thật đau đầu! Nhưng đột nhiên một ý tưởng mới ập đến. Sự xuất hiện
của Aouda trên chiếc Rangoon, dưới sự bảo hộ của Phileas Fogg, sẽ là một hướng
tiếp cận mới cần suy ngẫm.
Người phụ nữ này là ai? Trong tình huống nào khiến nàng nhập
hội cùng Fogg? Họ đã gặp nhau ở đâu đó giữa Bombay và Calcutta; nhưng là ở đâu?
Họ chỉ tình cờ gặp nhau, hay Fogg đang có trù tính cá nhân với cô nàng quyến rũ
này? Fix cảm thấy khá bối rối. Anh ta tự hỏi mình liệu có phải cô nàng bỏ nhà
theo trai hay không; và “tối kiến” này khiến ám ảnh anh chàng đến mức anh ta
còn định mù quáng lợi dụng âm-mưu-giả-tưởng này. Dù người phụ nữ trẻ đó đã kết
hôn hay còn độc than, anh chàng sẽ nảy ra cách nào đó để tạo khó khăn - không
thể mua bằng tiền - cho ngài Fogg ở Hồng Kông.
Nhưng liệu anh ta đợi được đến lúc họ cấp bến ở Hồng Kông?
Fogg có thói quen nhảy tàu hết sức đáng ghét, và chỉ lơ đãng một mảy may có khi
hắn đã đặt chân lên Yokohama.
Fix quyết định rằng anh phải cảnh báo các cơ quan chức năng
của Anh về sự cập bến của Rangoon trước. Điều này khá dễ dàng, vì tàu sẽ dừng ở
Singapore, nơi có đường dây điện tín nối đến Hồng Kông. Cuối cùng anh chàng
tính toán đi tìm Passepartout. Cạy mồm Passepartout chẳng có gì khó khăn cả; với
cả thời gian không còn nhiều, nên Fix phải chuẩn bị tiếp cận anh gia nhân ngay.
Giờ là ngày 30 tháng mười. Tàu Rangoon sẽ đến Singapore vào
ngày 31.
Fix nhấc xác ra khỏi cabin để lên boong tàu. Passepartout
đang dạo mát ở đầu tàu. Anh thám tử làm ra vẻ ngạc nhiên hết sức khi gấp gáp tiếp
cận Passepartout, “Anh cũng lên tàu Rangoon sao?”
“Gì chứ, monsieur Fix,
ngài cũng lên tàu này?” Passepartout kinh ngạc không kém hỏi lại khi nhận ra bạn
đồng hành thân thiết trên con tàu Mongolia. “Sao trùng hợp vậy? Tôi thiết tưởng
ngài xuống tàu ở Bombay, và giờ ngài ở đây, trên đường đến Hồng Kông! Hay ngài
cũng định đi vòng quanh thế giới?”
“Không, không” Fix đáp; “Tôi sẽ dừng ở Hồng Kông, ít nhất là
vài ngày.”
“Uhm!” Passepartout trầm ngâm, có vẻ hơi hỗn loạn. “Nhưng
sao tôi lại không thấy ngài trên thuyền từ lúc rời Calcutta vậy?”
“Ồ, chứng say sóng ấy mà--- tôi phải nằm bẹp dí trong cabin.
Vịnh Bengal không thương tôi như Ấn Độ Dương. Còn ngài Fogg vẫn khoẻ chứ?”
“Vẫn chính xác như mọi khi, không trễ dù chỉ một ngày!
Nhưng, monsieur Fix, ngài không biết
đâu, có một quý cô đồng hành cùng chúng
tôi.”
“Một quý cô ư?” anh thám tử lặp lại, làm ra vẻ không hiểu đầu
đuôi câu chuyện.
Passepartout hào hứng thuật lại gia thế của Aouda, cuộc ẩu đả
trong am tự ở Bombay, con voi trị giá hai ngàn bảng, cuộc giải cứu, sự vụ bị bắt
giữ, bị kết án ở toà án Calcutta, và cách trả tiền bảo lãnh tự do nhanh gọn cho
cả hai. Fix nguyên biết rõ sự kiến cuối cùng, nhưng sau một hồi lắng nghe lại cảm
giác bị cuốn hút bởi câu chuyện kỳ thú của Passepartout
“Nhưng ông chủ anh định đưa theo quý cô này về châu Âu chứ?”
“Không hề. Chúng tôi chỉ đơn thuần giúp cô ấy tìm nơi nương
tựa an toàn, một thương nhân giàu có ở Hồng Kông.”
“Sẽ không gì được thực
hiện ở đó cả,” Fix nhủ thầm, cố che giấu sự thất vọng. “Một ly gin chứ, ngài
Passepartout?”
“Rất sẵn lòng, monsieur
Fix. Ít nhất chúng ta cũng phải ăn mừng vì cuộc tái ngộ giữa hai người bạn
trên tàu Rangoon chứ.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét