Chương 17: Chuyện trên đường từ Singapore đến Hồng Kông
Sau cuộc gặp gỡ tình-cờ-có-chủ-đích này, tay thám tử và
Passepartout thường xuyên gặp gỡ nhau, tuy nhiên Fix vẫn kín kẽ giữ mồm và cố gắng
không tiết lộ với Passepartout bất kì sự thật động trời nào liên quan đến ngài
Fogg. Anh ta kịp nhìn thoáng qua quý ông bí hiểm đó một hay hai lần gì đấy;
nhưng ngài Fogg thường hạn chế hoạt động ở trong buồng nghỉ cá nhân, nơi ngài
thường tiếp Aouda, hoặc như thói quen thâm căn cố đế của ngài – giữ một chân trong
hội bài whist.
Passepartout bắt đầu nghiêm túc phỏng đoán những lí do một lần
nữa đặt Fix trên đường đi của ông chủ anh. Nguyên nhân khiến con người tử tế và
tự mãn anh gặp lần đầu ở Suez, cùng lên tàu Mongolia, rồi cập bến ở đích-đến-dự-kiến
Bombay nhưng giờ lại xuất hiện một cách bất thường trên tàu Rangoon và bám đuôi
ngài Fogg, là rất đáng để tâm suy xét. Mục đích của Fix là gì? Passepartout đã
chuẩn bị tinh thần đặt cược đôi giày Ấn Độ mà anh nâng niu giữ gìn cẩn thận rằng
Fix cũng sẽ rời Hồng Kông cùng lúc với họ, và biết đâu đấy, có khi còn lên cùng
chuyến tiếp theo nữa kia.
Passepartout sẽ còn phải nghĩ mòn óc cả thập kỉ tới cũng
không động đến được mục đích thực sự mà tay thám tử đang truy đuổi. Anh làm sao
có thể tưởng tượng nổi rằng Phileas Fogg bị quy tội cướp ngân hàng và đang bị
truy nã toàn cầu. Nhưng, vì thói cố chấp cố hữu của con người trong việc khám
phá mọi bí mật, Passepartout đột nhiên phát hiện ra một lời giải thích khả dĩ
cho vai trò của Fix – tất nhiên là khác xa với sự thật. Anh chàng nghĩ Fix chỉ
có thể là đặc vụ làm việc cho bạn bè của ngài Fogg trong câu lạc bộ Cải Cách,
được chỉ đạo theo đuôi ngài để đảm bảo rằng ngài thực sự đi vòng quanh thế giới
như ngài đã cam kết.
“Thế là đã rõ ràng!” Cậu chàng gia nhân trung thực tự nói với
bản thân, không quên tự hào về sự sáng suốt của mình. “Ngài ấy là một điệp viên
theo dõi chúng mình! Chẳng hay ho gì khi theo dõi người khác cả, đặc biệt là một
nhân cách đáng trọng như ngài Fogg! Ôi chao, các quý ông của Cải Cách, điều này
sẽ khiến các ông bẽ bàng lắm!”
Passepartout hứng hở với phát hiện của mình và quyết định
không nói lời nào với ông chủ vì anh sợ ngài sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi biết
các đối thủ không tin tưởng phẩm cách của mình. Nhưng anh chàng quyết tâm phải
lật tẩy Fix bằng những lời bóng gió bất cứ khi nào anh có cơ hội, tất nhiên là
phải thật khéo léo không để Fix biết anh đã nghi ngờ.
Vào chiều thứ tư ngày 30 tháng mười, chiếc Rangoon lái vào vịnh
Malacca, cách bán đảo Sumatra không xa. Tiếc thay từ tầm nhìn của các du khách,
vẻ đẹp hoành tráng của hòn đảo cao quý này lại bị che khuất bởi những đảo núi
đá hiểm trở. Chiếc Rangoon thả neo ở Singapore vào bốn giờ chiều ngày hôm sau để
tiếp thêm than đá. Nó đến Singapore sớm nửa ngày so với dự kiến. Phileas Fogg
ghi chú điều này vào nhật trình cá nhân, rồi hộ tống Aouda xuống bến vì nàng
mong muốn được đi dạo trên bãi cát vài tiếng đồng hồ.
Fix, người vẫn luôn nghi ngờ từng cử động của ngài Fogg, lặng
lẽ theo sau họ một cách thận trọng không để người khác phát giác mình; trong
khi đó Passepartout phải nghẹn cười trước những hành động như tập kịch của Fix,
và chuẩn bị chạy việc vặt.
Đảo quốc Singapore không quá hùng vĩ, vì nó không có núi non
vời vợi; nhưng điều đó không có nghĩa là nó không xinh đẹp cuốn hút. Hòn đảo giống
như một công viên cây xanh ngút ngàn với những tuyến đường cao tốc phẳng phiu gọn
gàng. Một cỗ xe sang trọng được kéo bằng một cặp ngựa giống New Holland săn chắc
đưa Phileas Fogg và nàng Aouda đi giữa những hàng cọ tán rộng rực rỡ và những
hàng cây đinh hương đang ra nụ. Thay vì giồng hàng rào gai kiểu châu Âu, dân ở
đây thay bằng những cây ớt đang ra quả xanh xanh bé xíu; những bụi sago nhiều
nhánh và những bồn dương xỉ mọc chen chúc như đang khoe khoang sự giàu có của
vùng đất khí hậu nhiệt đới này; và người ta luôn nhận thấy một mùi thơm huyền
hoặc của hạt nhục đậu khấu thẩm thấu vào trong không khí. Những đàn khỉ nhanh
thoăn thoắt chuyền tới chuyền lui giữa các cành cây rậm rạp, và không hề có hổ beo gấu báo trong rừng rậm nơi
đây.
Sau khi dạo quanh đảo khoảng hai tiếng, Aouda và ngài Fogg
trở về thị trấn – một khu vực rộng lớn xây cất những ngôi nhà lổn nhổn cao thấp,
xung quanh được bao bọc bởi những vườn cây ăn quả nhiệt đới màu mỡ; mười giờ họ
trở lại tàu, tất nhiên là cái đuôi thám tử vẫn dính đằng sau, chưa hề rời mắt
đi một tích tắc.
Passepartout đã chờ sẵn trên tàu với vài tá xoài – một loại
quả nhiệt đới to cỡ quả táo, màu vàng nâu bên ngoài và vàng ruộm bên trong, thịt
quả mềm mọng ngọt ngào tan ngay khi chạm lưỡi, khiến ngay cả những kẻ sành ăn
cũng phải tấm tắc. Anh không thể đợi kịp Aouda để mời nàng vài quả xoài ngon ngọt
mà nàng nhận lấy một cách duyên dáng.
Mười một giờ Rangoon rời khỏi bến cảng Singapore, và chỉ vài
tiếng sau những ngọn núi cao vợi của Malacca, những mảnh rừng xanh – nơi cư ngụ
của đa số những giống hổ đẹp nhất trên thế giới – khuất khỏi tầm nhìn.
Singapore cách Hồng Kông khoảng một ngàn ba trăm hải lý – một thuộc địa nhỏ thuộc
Anh gần địa phận duyên hải Trung Quốc. Phileas Fogg hi vọng có thể hoàn thành
hành trình trong sáu ngày để kịp bắt chuyến tàu thuỷ đến Yokohama – cảng chính
của Nhật Bản - vào ngày mồng sáu tháng
mười một.
Trên tàu Rangoon có khá nhiều hành khách đa quốc tịch như Ấn
Độ, Tích Lan, Trung Hoa, Mã Lai, và cả Bồ Đào Nha, hầu như đều đã xuống ở
Singapore. Đa phần trong số họ đều đi vé du lịch hạng hai.
Thời tiết cho đến nay vốn vẫn thuận lợi bắt đầu có sự thay đổi
khi vầng trăng hạ thuyền. Biển động dữ dội, gió cuồn cuộn nổi lên gần như một
cơn bão nhỏ, may thay nó thổi theo hướng Tây Nam nên phần nào giúp tàu tăng tốc.
Thuyền trưởng mở đại buồm, kết hợp với tăng cường động cơ của tàu và chuyển động
dữ dội của nước, chiếc tàu lướt băng băng trên biển Anam và Cochin Trung Quốc. Tuy
nhiên những con tàu thuộc Công ty Bán Đảo hoạt động trên biển Trung Quốc không
được đóng chắc chắn nên chỉ có thể chống chọi yếu ớt trước biển cả vĩ đại. Do
thời tiết xấu, thỉnh thoảng người ta phải cho tàu chạy chậm lại, và sự chậm trễ
này gần như khiến Passepartout phát khùng lên được, trong khi chính ông chủ của
anh lại chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi điều đó. Passepartout đổ lỗi cho
thuyền trưởng, kỹ sư, nhóm thuỷ thủ tàu, và tuốt tuồn tuột những người có liên
quan đến con tàu dù họ có mặt ở trên tàu hay không. Có khi những băn khoăn của
anh về món tiền tương đang bị khí ga đốt dần đều từng phút một ở Saville Row có
liên quan gì đó đến sự nóng nảy đó không chừng.
“Anh đang gấp gáp lắm đúng không,” một ngày Fix hỏi, “đến Hồng
Kông ấy?”
“Vô cùng gấp!”
“Tôi đoán chắc ngài Fogg cũng đang bồn chồn về việc bắt kịp
chuyến tàu đến Yokohama?”
“Cực kì bồn chồn.”
“Chẳng lẽ anh thực sự tin vào chuyến đi vòng quanh thế giới
này?”
“Tuyệt đối luôn ấy, ngài Fix ạ. Ngài không tin sao?”
“Tôi á? Tôi chẳng tin chữ nào sất.”
“Ngài đúng là láu lỉnh!” Passepartout nói và nháy mắt với
Fix.
Hành động này khiến Fix khá lo lắng mà không biết tại sao.
Chàng trai người Pháp đã đoán ra mục đích thực sự của anh ta rồi chăng? Fix chẳng
biết nên nghĩ cái gì nữa. Nhưng bằng cách nào mà Passepartout phát hiện ra rằng
anh là thám tử? Nhưng cách nói chuyện kia hẳn là có ý tứ sâu xa hơn vẻ ngoài.
Passepartout lấp lửng xa hơn ngày tiếp đó; anh chàng không
biết thế nào là giữ mồm miệng.
“Ngài Fix,” anh nói bằng giọng đùa cợt, “chúng tôi sẽ không
may phải chia tay ngài ở Hồng Kông chứ?”
“Tại sao,” Fix đáp lại ngượng ngập, “tôi không biết, chắc
là…”
“À ha, giá mà ngài có thể đi cùng luôn với chúng tôi! Ngài
biết đấy, một đặc vụ của công ty Bán Đảo sao có thể dừng giữa đường cơ chứ!
Ngài vốn chỉ định đến Bombay thôi, và giờ ngài đang ở Trung Quốc. Hoa Kỳ chẳng
còn xa xôi gì lắm cho cam, và từ Hoa Kỳ về châu Âu chỉ mất có vài bước chân ấy
mà.”
Fix nhìn chăm chú bạn đồng hành của mình bằng thái độ thản
nhiên hết mức có thể và cười với anh ta. Nhưng Passepartout cứng đầu tiếp tục
móc mỉa anh bằng cách hỏi xem liệu anh có kiếm được kha khá khi cứ phải chạy
lòng vòng lien tục như vậy.
“Có, và không,” Fix trả lời. “Việc này có cả mặt tốt lẫn mặt
xấu. Nhưng anh phải biết rằng tôi không tự chi trả cho các chuyến đi.”
“Ồ, tôi biết khá chắc điều đó!” Passepartout phá lên cười
vui vẻ.
Fix, với tâm trạng rối rắm, quay lại cabin cá nhân và tự
chìm vào dòng suy nghĩ của mình. Anh hiển nhiên đã bị nghi ngờ; anh chàng người
Pháp đã phát hiện vai trò thám tử của anh bằng cách này hay cách khác. Nhưng
anh ta đã báo cáo cho ông chủ chưa? Anh ta đang đóng vai nào trong cả vở kịch
này: liệu anh ta có phải đồng loã của Fogg không? Hay đây là một trò chơi kì
thú? Fix dành tới vài tiếng đồng hồ vật lộn với mớ suy nghĩ lộn tùng phèo trong
trí óc anh, thỉnh thoảng còn cho rằng anh đã thua triệt để, song lại tự thuyết
phục bản thân mình rằng Fogg là một kẻ ngạo mạn tự tin, và nên quyết định theo
đuổi cách thức nào là tốt nhất.
Dù sao thì Fix cũng duy trì lại được sự bình tĩnh, và quyết
định sẽ ngả bài thẳng thắn với Passepartout. Nếu anh ta không tìm được cơ hội
chính đáng để còng tay Fogg tại Hồng Kông, và nếu Fogg đã chuẩn bị kín kẽ cho
cuộc trốn chạy ở địa phận cuối cùng thuộc Anh, anh, Fix, sẽ nói tất cả cho
Passepartout. Nếu tay gia nhân là đồng bọn của ông chủ hắn và báo cáo lại cuộc
điều tra của Fix cho ông chủ, anh sẽ thất bại; hoặc nếu tay gia nhân thật sự chẳng
biết gì về vụ trộm, thì sự sợ hãi sẽ khiến hắn rời khỏi tên trộm.
Đó là tình huống giằng co giữa Fix và Passepartout. Trong
lúc đó Phileas Fogg vẫn hành động một cách thờ ơ và tỉnh bơ tuyệt đối. Ngài
đang đi vòng quanh thế giới một cách khoa học bằng quỹ đạo của riêng ngài và chẳng
vì lẽ gì ngài phải để tâm đến những ngôi sao bé nhỏ di chuyển quanh ngài. Đáng
nhẽ ra là đã có một ngôi sao có thể ảnh hưởng được đến hoạt động tuần hoàn
trong trái tim người đàn ông hào hoa phong nhã này. Nhưng không! Trước sự kinh
ngạc của Passepartout, sự cuốn hút của Aouda chẳng tác động gì đến ngài Fogg cả;
nếu mấy thứ có thể tác động được đến người đàn ông này thật sự có tồn tại, thì
tìm ra nó chắc còn khó hơn tính toán ra khả năng người sao Thiên Vương khám phá
ra sao Hải Vương.
Càng ngày Passepartout càng trở nên băn khoăn hơn khi anh đọc
được rõ ràng lòng biết ơn sâu nặng trong đôi mắt xanh sâu thẳm của Aouda. Phileas
Fogg có thể là người dũng cảm và lịch thiệp đấy, nhưng ngài cũng vô cảm chẳng
kém gì. Ngay cả chuyến du hành hẳn là có thể thay đổi ngài Fogg đôi chút này
cũng hiển nhiên là đã đầu hàng trước sự bang hàn của ngài; trong khi đó
Passepartout chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm chuyến đi này.
Một ngày khi anh đang nhàn nhã quan sát các động cơ trên
tàu, thì đột nhiên một chiếc đinh vít vọt lên từ mặt nước. Tiếng xì xì dữ dội của
nước vang lên từ van động cơ; và điều này khiến Passepartout tức giận.
“Các van không được bảo trì tử tế!” Anh gằn lên. “Chúng ta sẽ
không bao giờ đến được đến nơi. Ôi đám người Anh này! Nếu đây mà là tác phẩm của
công nhận thợ thuyền Hoa Kỳ, chúng ta cứ nên cho nổ tung nó thì nó sẽ đi nhanh
hơn cũng nên!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét