Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

[Tám mươi ngày vòng quanh thế giới] Chương 8

Chương  8: Fix tiếp cận Passepartout



Fix nhanh chóng tìm được Passepartout đang thẩn thơ chuẩn bị quay lại cầu cảng.


“Hey, anh bạn,” chàng thám tử lên tiếng khi bắt kịp tốc độ của Passepartout, “hộ chiếu của anh được thông qua rồi chứ?”


“A, là ngài sao, monsieur?” Passepartout đáp. “Cảm ơn ngài quan tâm, vâng, hộ chiếu ổn cả.”


“Anh đang tranh thủ ngắm cảnh à?”


“Vâng; nhưng chúng tôi đi nhanh đến mức tôi tưởng đang du lịch trong mơ. Vậy ra đây là Suez?”


“Đúng vậy.”


“Ở Ai Cập”.


“Ai Cập, hẳn rồi.”


“Và ở Châu Phi?”


“Đúng là Châu Phi.”


“Châu Phi!” Passepartout lặp lại. “Cứ nghĩ mà xem, monsieur, tôi chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ không đi xa hơn Paris; thế mà tôi chỉ kịp ngó qua đất Paris trong một tiếng rưỡi sáng nay từ cửa sổ ô tô di chuyển từ ga The Northern và ga Lyons trong mưa! Tôi đã kì vọng được thấy Pere la Chaise và rạp xiếc Champs Elysees một lần nữa!”


“Vậy anh đi gấp lắm à?”


“Tôi thì không, nhưng rõ rang ông chủ tôi thì có. À phải, tôi phải đi mua vài đôi giày và ít áo sơ mi. Chúng tôi rời đi chỉ với một chiếc túi xách.”


“Để tôi chỉ anh một cửa hàng khá ổn chỗ anh có thể sắm những thứ anh muốn.”


“Thật sao, monsieur, ngài thật tử tế.”


Họ song hành cùng nhau, và Passepartout hăm hở tán chuyện trên đường.


“Quan trọng nhất là,” anh nói “tôi không thể trễ tàu.”


“Anh có thừa thời gian, anh bạn. Mới mười hai giờ mà.”


Passepartout rút chiếc đồng hồ khỏi túi. “Mười hai giờ!” Anh thốt lên. “Sao vậy được; mới mười giờ kém mười mà!”


“Đồng hồ của anh chậm đấy.”


“Đồng hồ của tôi? Đây là chiếc đồng hồ gia truyền được truyền lại từ cụ cố của tôi, monsieur. Nó chưa từng lệch dù chỉ một phút bao nhiêu năm qua. Ngài xem này, nó là một động cơ hoàn hảo.”


“Tôi hiểu rồi,” Fix nói. “Anh vẫn giữ giờ ở London. Múi giờ ở London chậm hơn hai tiếng so với Suez. Cứ qua một nước là anh phải chỉnh lại đồng hồ đấy.”


“Tôi? Chỉnh lại đồng hồ? Không bao giờ!”


“Mặt trời không tán thành điều đó lắm đâu, anh bạn.”


“Thật tệ, nhưng monsieur, mặt trời có thể sai, nhưng đồng hồ của tôi thì không!”


Và chàng ta cẩn thận cất chiếc đồng hồ vào túi áo bằng thái độ trịnh trọng. Sau vài phút im lặng, Fix tiếp tục gợi chuyện: “Vậy là hai người rời London một cách vội ã chăng?”


“Đúng vậy! Tám giờ tối thứ sáu vừa rồi, monsieur Fogg trở về nhà từ câu lạc bộ, và chỉ bốn lăm phút sau đó chúng tôi đã khởi hành.”


“Nhưng ông chủ của anh đi đâu thế?”


“Ngài cứ thẳng mà tiến. Ngài ấy muốn đi vòng quanh thế giới.”


“Vòng quanh thế giới?” Fix cười dở mếu dở.


“Đúng thế, và trong tám mươi ngày! Ngài ấy nói đó là một vụ cá cược; nhưng nói riêng giữa chúng ta thôi nhé, tôi chẳng tin chút nào đâu. Nó chẳng có lý gì cả. Nhất định có ẩn khuất gì đó trong đó.”


“Ồ! Ngài Fogg quả là một người độc đáo đấy nhỉ?”


“Tôi đoán vậy đấy.”


“Ngài ấy giàu chứ?”


“Tất nhiên rồi, vì ngài ấy đem theo một cục tiền mới cứng cơ đấy. Ngài ấy cũng chẳng ngại tiêu chúng đâu: ngài ấy hứa sẽ thưởng một món lớn cho kỹ sư tàu Mongolia nếu ông ta có thể đưa chúng tôi đến Bombay trước giờ.”


“Và anh phục vụ ngài ấy lâu rồi chứ?”


“Ồ không không; tôi bắt đầu làm việc cho ngài Fogg chính ngày chúng tôi rời London.”


Không khó để tưởng tược sức ảnh hưởng của những lời Passepartout đã tiết lộ với chàng thám tử trẻ tuổi. Cuộc khởi hành vội vàng từ London ngay sau vụ trộm; lượng tiền mặt lớn ngài Fogg đem theo; mong muốn đến những đất nước xa lạ; cái cơ kì quặc và vụ cá cược ngớ ngẩn – tất cả đều khẳng định chắc chắn thêm các suy luận của Fix. Anh ta tiếp tục khai thác thông tin từ Passepertout tội nghiệp, và khám phá ra rằng chàng gia nhân biết rất ít, hay gần như là chẳng biết gì về ông chủ của mình. Anh ta chỉ biết đại khái rằng ông chủ được đồn đại là rất giàu, nhưng chẳng ai biết nhờ đâu mà ngài ấy giàu đến vậy, và rằng ngài ấy là một người bí hiểm, kín đáo và có những mối quan hệ cũng như những thói quen không thể hiểu nổi. Fix cảm thấy chắc chắn rằng Phileas Fogg sẽ không xuống ở Suez, nhưng đúng là đang hướng đến Bombay.


“Bombay có xa lắm không?” Passepertout hỏi.


“Khá xa. Khoảng mười ngày nếu đi bằng đường biển.”


“Và Bombay thuộc đất nước nào vậy?”


“Ấn Độ.”


“Ở Châu Á?”


“Chắc chắn rồi.”


“Thật tệ! Và tôi phải nói một điều đang khiến tôi hết sức lo lắng lúc này đây---cái đèn khí của tôi!”


“Đèn gì cơ?”


“Chiếc đèn chạy bằng khí đốt của tôi. Tôi đã quên tắt nó, và giờ nó vẫn đang đốt bằng tiền lương của tôi. Tôi đã tính toán, monsieur, mỗi ngày nó đốt mất của tôi 2 si-ling, hơn những sáu pen sơ so với số tôi kiếm được; và ngài biết đấy, đây là chuyến đi dài….”


Fix để tâm vào vấn đề của Passepartout chứ? Không hề. Chàng thám tử đâu có nghe, chàng ta còn đang mải sắp xếp kế hoạch. Sau khi thả Passepartout ở hàng bách hoá với lời nhắc về thời gian, Fix vội vàng trở lại lãnh sự quán. Giờ thì chàng ta hoàn toàn tin vào khả năng suy luận của mình và trở nên bình thản.


“Ngài uỷ viên,” anh ta nói, “Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi nhắm trúng người rồi. Chính là kẻ kì quặc đòi đi vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày.”


“Thế thì ông ta thông minh đấy,” ngài uỷ viên đáp, “chạy trước cảnh sát những hai nước và bình chân như vại trở về London.”


“Cứ chờ xem.” Fix trả lời.


“Nhưng ngài không nhầm đấy chứ?”


“Không đời nào.”


“Vậy sao tay trộm này lại muốn được cấp thị thực chứng minh hắn đã qua Suez đến thế?”


“Tại sao? Tôi chịu, nhưng nghe này.”


Anh thám tử nôn nóng thuật lại vài cụm từ phần quan trọng nhất trong cuộc nói chuyện với Passepartout.


“Nói tóm lại,” ngài uỷ viên nói, “mọi thứ có vẻ đều chống lại ông ta. Và ngài định làm gì tiếp?”


“Đánh điện về London yêu cầu lệnh bắt giữ đến Bombay, bắt chuyến tiếp theo đến Ấn Độ, và chính ở đó, trên đất đai của Anh quốc, đường hoàng bắt giữ ông ta hợp tình hợp lý.”


Sau khi tuyên bố kế hoạch một cách tự hào và kiêu hãnh, chàng thám tử chào tạm biệt ngài uỷ viên, hướng thẳng đến phòng truyền thông nơi anh ta gửi đi một bức điện tín mà chúng ta đã thấy ở văn phòng cảnh sát London. Mười lăm phút sau đó, Fix đã có mặt trên chiếc Mongolia với duy nhất một chiếc túi xách trong tay; chiếc tàu hoàng gia hú từng tiếng còi dài và xả hết tốc lực lao ra biển Đỏ.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét