Chương 7: Suy luận của Fix
Chàng thám tử rời khỏi cầu cảng và nhanh chóng trở về văn
phòng của uỷ viên lãnh sự quán, và lập tức được tiếp đón.
“Ngài uỷ viên,” anh vào thẳng vấn đề “Tôi có dự cảm mạnh mẽ
để tin rằng kẻ tôi đang truy lùng là một hành khách trên chiếc Mongolia.” Và
anh thuật lại tình huống với quyển hộ chiếu.
“Vậy thì, ngài Fix,” ngài uỷ viên trả lời, “Tôi không mong
gì hơn được mục kiến diện mạo của tay vô lại đó; nhưng chắc hắn ta sẽ không đến
đây đâu. Một tay trộm cướp hẳn không thích để lại dấu vết; với cả hắn cũng
không buộc phải được cấp thị thực.”
“Nếu hắn thông minh như tôi đoán, thì ngài uỷ viên đáng mến ạ,
hắn sẽ mò tới.”
“Để được cấp thị thực?”
“Đúng vậy. Hộ chiếu được thị thực đầy đủ hợp với danh nghĩa
công dân tốt; và còn dễ di chuyển nữa chứ. Tôi có thể khẳng định rằng hộ chiếu
của hắn ta sẽ hợp lệ; nhưng tôi hy vọng ngài đừng cấp thị thực cho hắn.”
“Sao lại không? Nếu nó hợp lệ tôi không có quyền từ chối cấp.”
“Dù vậy tôi vẫn phải giữ chân hắn ở đây cho đến khi nhận được
lệnh bắt giữ từ London.”
“Ồ, đó là việc của ngài. Tôi thì không thể….”
Ngài uỷ viên chưa kịp nói hết thì tiếng gõ cửa văn phòng cắt
ngang, và hai hành khách bước vào, một người là gia nhân Fix đã gặp ở cầu cảng.
Người còn lại, chủ nhân của anh ta, tay cầm hộ chiếu yêu cầu được ngài uỷ viên
cấp thị thực. Ngài uỷ viên nhận hồ sơ và xem chúng nó thật cẩn thận, trong khi
Fix quan sát, hay phải nói là xăm soi ngấu nghiến vị hành khách từ góc văn
phòng.
“Ngài là Phileas Fogg?” Ngài uỷ viên hỏi sau khi đọc hộ chiếu.
“Là tôi.”
“Và người này là gia nhân của ngài?”
“Anh ta là người Pháp, tên là Passepartout.”
“Ngài đến từ London?”
“Đúng vậy.”
“Và ngài đang đến….”
“Bombay.”
“Rất tốt, thưa ngài. Ngài biết rằng khu vực đó không yêu cầu
thị thực chứ?”
“Tôi biết, thưa ngài,” Phileas Fogg đáp; “Tôi chỉ cần được
chứng minh bằng thị thực là tôi đã đi qua Suez.”
“Tôi hiểu, thưa ngài.”
Ngài uỷ viên ký xác nhận và điền ngày tháng vào hộ chiếu rồi
dập con dấu. Ngài Fogg trả lệ phí thị thực, cúi chào một cách lạnh lùng và lập
tức dẫn gia nhân rời đi.
“Thế nào?” chàng thám tử chất vấn.
“Thì ông ta có phong thái và cung cách của một người hoàn
toàn trung thực.” Ngài uỷ viên trả lời.
“Có thể; nhưng ý tôi không phải vậy. Ngài có nghĩ rằng quý
ông lãnh đạm đó có các đặc điểm giống hệt bản mô tả của tôi không?”
“Tôi công nhận điều đó; nhưng lại phải nói, ngài biết đấy, tất
cả những mô tả….”
“Tôi sẽ xác nhận chúng,” Fix cắt lời. “Tay gia nhân trông có
vẻ không bí hiểm như ông chủ hắn; hơn nữa, hắn là người Pháp, mà người Pháp thì
nói luôn mồm. Tôi xin phép, ngài uỷ viên.”
Fix lao ra khỏi văn phòng để tìm Passepartout.
Trong khi đó ngài Fogg, sau khi rời văn phòng lãnh sự quán,
đã dai bảo Passepartout vài việc vặt rồi trở lại cầu cảng để lên thuyền trở về
cabin trên tàu Mongolia. Ngài rút quyển sổ tay ghi chép về chuyến hành trình ra
và xem xét:
“Rời London, thứ tư ngày 2 tháng 10 lúc 8 giờ 45 phút tối. Đến
Paris, thứ năm ngày 3 tháng 10 lúc 7 giờ 20 phút sáng. Rời Paris thứ năm lúc 8
giờ 40. Đến Turin bằng Mont Cenis, thứ sáu ngày 4 tháng 10 lúc 6 giờ 35 sáng. Rời
Turin vào thứ sáu llucs 7 giờ 20 sáng. Cập bến ở Brindisi vào thứ bảy ngày 5
tháng 10 4 giờ chiều. Bắt tàu Mongolia vào 5 giờ chiều thứ 7. Đến Suez vào thứ
4 ngày 9 tháng 10 lúc 11 giờ sang. Tổng thời gian, hơn 158 tiếng (hoặc 6 ngày
rưỡi)”.
Ngày giờ tháng năm và các điểm đi đến bắt tàu rời tàu được
ghi chú cẩn thận và chia theo từng cột rõ ràng, không chỉ những điểm đã qua mà
còn cả những ghi chép vèe những điểm sẽ qua từ ngày 2 tháng mười đến ngày 21
tháng 12; và ngài Fogg còn chừa cả khoảng trống để ghi chú các sự cố lệch thời
gian có thể sẽ phát sinh. Cách thức ghi nhớ này giúp ngài Fogg tính toán được mọi
thứ cần thiết, và giúp ngài biết chắc ngài sớm hay trễ. Trong thứ sáu ngày 9
tháng 10 đó, ngài chưa trễ hay tiết kiệm được một phút nào. Ngài lặng lẽ ngồi
trong khoang cá nhân dùng bữa sang, không hề nghĩ đến việc thăm quan thị trấn –
ngài không hứng thú với việc thăm nước ngoài khi tâm trí không chuẩn bị cho việc
tiếp thu những thứ vô ích.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét